Chương 173: Bán Thịt

Điều quan trọng nhất ở đây là Tiểu Ma có thể đem tất cả chiêu thức từ bên ngoài của Thanh Ngọc vào Vạn Hồn Chiến Trường, biến nó thành Hồn kỹ mà thi triển!

Vậy có phải tuyệt chiêu cuối cùng của Hỗn Nguyên Vô Cực Công kia nó cũng đánh ra được hay không?

Thanh Ngọc vô cùng mừng rỡ, cố gắng ngồi dậy, hô lên:

- Tất cả mau đứng dậy, công kích lũ Oán Linh này!

Bốn huynh đệ Thiết A Bân không hề bỏ qua cơ hội trời ban, nhao nhao đứng dậy, liên tiếp huy động Chân Thân đấm thẳng vào lũ Oán Linh lẻ tẻ đang kêu gào kia.

Thanh Ngọc thì mặc kệ, đứng hộ pháp cho bốn người Thiết Ma tộc, chỉ khi nào có Oán Linh tiếp cận, hắn sẽ tung ra Vô Ngã Vô Kiếm diệt sát.

Tiểu Ma làm việc với hiệu suất vô cùng nhanh, chỉ một lúc thôi mà nó đã càn quét chiến trường, liên tục thi triển Bát Cập Nhi Phục. Có bao nhiêu Oán Linh ở trong phạm vi công kích đều không chịu nổi một chiêu.

Mặt đất chấn động liên hồi, từng vòng xoáy Thái Cực tỏa ra lôi điện chi lực mạnh mẽ gầm thét trong không gian.

Bỗng nhiên, Tiểu Ma đứng im bất động.

Thanh Ngọc nhận ra đại sự không ổn, lập tức kêu:

- Các huynh đệ! Lui, ta tấn thăng Đại Ma!

Bốn người Thiết Ma tộc nghe vậy, nhanh chóng vừa đấm vừa lui, rút dần tới lối cửa ra vào.

Lúc này, Thanh Ngọc đứng một bên liên tục thi triển Vô Ngã Vô Kiếm giúp họ, chỉ cần con Oán Linh nào tới gần, lập tức bị đánh chết.

Hắn thu Tiểu Ma vào thức hải, sau đó quát:

- Ra ngoài!

Năm người tức tốc xông vào cánh cửa đen ngòm kia, xuất hiện lại ở trong đường hầm tối tăm dưới đáy Hồn Trì. Ra đến đây, tất cả vẫn giữ nguyên thế phòng thủ, nhưng không thấy một con Oán Linh nào đi theo cả.

Thanh Ngọc hô:

- Hôm nay tới đây thôi, mọi người mau chóng tu luyện, mai chúng ta lại tiếp tục!

Bốn người Thiết A Bân lập tức tản ra ngồi xếp bằng dưới đáy Hồn Trì, hấp thụ Hồn Thủy xung quanh.

Trong thức hải Thanh Ngọc bây giờ, Tiểu Ma đang gầm lên dữ dội. Nó lại tiếp tục lột xác.

Thân thể Tiểu Ma càng ngày càng to lớn hơn, năm cái móng vuốt của nó bây giờ được bao phủ một ngọn lôi điện màu trắng rực rỡ.

Hỏa diễm từ trên người nó bốc ra không phải màu vàng nữa, mà đang hóa dần sang một sắc đỏ huyết tinh. Vô số phù văn tỏa ra linh quang đang lưu chuyển liên hồi.

Graooo…

Đường nét góc cạnh trên khuôn mặt Tiểu Ma trở nên rõ ràng, từ trên đỉnh đầu nó chồi lên hai chiếc gai nhọn, ghê gớm vô cùng.

Vẫn là đôi mắt màu xanh giống màu mắt Thanh Ngọc, nhưng lúc này trông càng sâu hơn, ghê rợn hơn, có cảm tưởng nếu như chỉ cần nhìn vào đó thôi thì không thể nào thoát ra được, mà chắc chắn sẽ bị nó cắn nuốt sạch sẽ.



Ầm…!

Không gian trong thức hải Thanh Ngọc bỗng dưng chấn động mạnh mẽ. Nơi đây hiện tại vẫn là một không gian vũ trụ tăm tối, trên cao có mười hai vì tinh tú đang tỏa ra ánh sáng leo lắt.

Một tòa tháp chín tầng thì đang lơ lửng trong không trung, trước mặt nó là một Đại Ma Chân Thân cường đại.

Thanh Ngọc ngồi xếp bằng, cảm thụ lực lượng trong thức hải tràn ra mà thầm hô sảng khoái.

Mỗi lần tu vi Hồn cảnh tinh tiến, đó là lúc lực lượng của Hồn kỹ được tăng cường lên gấp mấy lần. Nếu bây giờ mà phải đối chọi với mấy tên Đằng Mộc nhân kia, Thanh Ngọc tự tin có thể một chiêu Vô Ngã Vô Kiếm gϊếŧ chúng ngay lập tức.

Nhưng mà con đường tăng tiến tu vi thì càng ngày càng gian nan hơn, vì hiện tại hắn tính sơ qua nếu muốn đột phá lên cảnh giới tiếp theo, cần phải khổ tu năm vạn năm!

Năm vạn năm a!

Năm vạn năm tương đương với một vạn hai ngàn không trăm năm mươi con Oán Linh!

Hoặc là phải gϊếŧ hai trăm năm mươi tên ngoại tộc tu vi Tiểu Ma!

Thanh Ngọc không hề biết rằng bản thân đã rất may mắn rồi, vì số hồn lực mà hắn nhận được nhiều hơn gấp đôi so với người khác.

Thứ nữa là Sơn Hà Quan Tưởng Đồ trực tiếp giảm đi một nửa số thời gian khổ tu cho Thanh Ngọc.

Ma nhân bình thường như đám Thiết A Bân, muốn từ Đại Ma tăng tiến lên cảnh giới tiếp theo phải mất mười vạn năm!

Năm người cứ ngồi im như vậy tu luyện tới hết thời gian, Thanh Ngọc cũng xếp bằng vận chuyển Sơn Hà Quan Tưởng Pháp, củng cố tu vi Hồn cảnh vừa mới đột phá của mình.

Khi ra ngoài, Thanh Ngọc lập tức đi gặp lão gia tử Nguyễn Nhạc và mấy vị trưởng lão, bàn bạc đối sách.



Đường phố Trung Đô.

Lúc này, đang có năm tu sĩ Hóa Chân kỳ cường đại đang tiến về phía thủ phủ Nguyễn gia. Cầm đầu là hai lão già Trương Điệm và Hoắc Tấn của Nhật Thần Điện, dáng đi có vẻ vô cùng nghênh ngang, lại còn tỏa ra khí thế khủng bố, áp bách đám tu sĩ và phàm nhân xung quanh.

Người đi đường thấy năm người này đang tiến về phía Nguyễn gia thủ phủ, nên cũng tò mò, bắt đầu theo sau xem náo nhiệt.

Đằng sau Trương Điệm và Hoắc Tấn, còn có hai tráng hán lực lưỡng mặc một thân hắc y, chắp tay trước ngực, bộ dáng đầu đội trời chân đạp đất, ta đây vô địch thiên hạ.

Hai người này là trưởng lão của Thiên Ma Cung, Ma Ngũ và Ma Bát, một người có tu vi Hóa Chân trung kỳ, một người Hóa Chân sơ kỳ.

Ma Ngũ và Ma Bát cũng tham luyến hồng trần đã lâu, làm sao bỏ qua cơ hội trời cho này mà tới Trung Đô hưởng phúc?

Một tu sĩ Hóa Chân sơ kỳ cuối cùng là một lão giả, trông mặt mũi vô cùng hèn mọn bỉ ổi, đôi mắt nhỏ híp lại, mặc một thân đạo bào, dưới đai lưng còn đeo một chiếc hồ lô, ra vẻ cao nhân thế ngoại. Tên này là Phương Hinh, trưởng lão Chân Vũ Cung, mặc dù đã bị sư môn ngăn cấm nhưng vẫn cố tìm cách chuồn ra ngoài, tới Trung Đô góp náo nhiệt.

Tư tưởng của tên Phương Hinh này vô cùng đơn giản, chính là đến để đòi lợi ích. Chỉ cần bên nào xuất ra nhiều tiền hơn, hắn sẵn sàng quay mũi kiếm về phía đối diện ngay lập tức.

Năm người kệch cỡm uy phong cứ thế mà đi, mắt thì để trên đỉnh đầu, có vẻ muốn tới Nguyễn gia làm một trận hoành tráng ra trò.



Nhưng khi vừa mới bước gần đến cổng Nguyễn Thị Thương Hội, thì năm tên này lại ngơ ngác nhìn nhau, mắt to trừng mắt nhỏ, không hiểu có chuyện gì đang xảy ra ở đây.

Sao Nguyễn gia lại bán thịt?

Đúng rồi, rõ ràng là đang bán thịt.

Thật vậy, ở trước cửa Nguyễn Thị Thương Hội bây giờ, Nguyễn Nhật trưởng lão đang mở một quầy hàng thịt. Xung quanh tụ tập rất đông các tu sĩ, kể cả phàm nhân, vì không biết Nguyễn gia muốn bán thứ cao lương mỹ vị gì, mà để cả một trưởng lão Đại Thừa hậu kỳ ra mở quầy hàng.

Giọng nói của Nguyễn Nhật trưởng lão vang lên, cách mấy con phố cũng nghe được:

- Mãi thịt bạch tuộc đây! Thịt Hắc Diện Chương Ngư Hóa Chân đỉnh phong, ăn vào một miếng cả đời không quên, mãi thịt bạch tuộc đây!

Đám tu sĩ xôn xao ầm ĩ khi thấy Nguyễn Nhật trưởng lão bỏ lên bàn mấy khối thịt vuông vức trắng phau, vô cùng bắt mắt, hơn nữa từ đó còn tỏa ra một nỗi áp bách vô cùng cường đại.

Từ xa, vô số tu sĩ và phàm nhân cũng kéo nhau tới gần, muốn xem thịt bạch tuộc này có gì hấp dẫn.

Nguyễn Nhật trưởng lão trên tay cầm một con dao phay Đế bảo hạ phẩm và một cái dùi mài dao bằng Vạn Niên Huyền Thiết, múa đi múa lại hô to:

- Thịt bạch tuộc đây! Lão gia tử và thiếu gia nhà Nguyễn mỗ hôm qua vào Nội Hải, gặp một con Hắc Diện Chương Ngư Hóa Chân kỳ đỉnh phong, buồn quá nên gϊếŧ chơi, đem về bán giá rẻ cho toàn bộ Trung Đô hưởng lộc ăn đây! Thịt bạch tuộc hảo hạng, ngàn vạn một cân, mười cân tám ngàn vạn, mua nhanh kẻo hết mua nhanh kẻo hết!…Mại dô đây…

Năm tên tu sĩ Hóa Chân ở đằng xa tức muốn phụt ra một ngụm máu tươi!

Con mẹ nó!

Yêu thú Hóa Chân kỳ đỉnh phong mà còn buồn quá gϊếŧ chơi?

Chơi con mẹ ngươi a?

Hơn nữa bán thịt có phải cầm lăm lăm con dao phay Đế bảo thế kia không?

Trên trán năm tên này toát ra mồ hôi lạnh, xem ra muốn kiếm tý lợi lộc cũng không dễ a!

Đây không phải là vả mặt từ xa thì còn là gì nữa?

Đám lão già các đại gia tộc từ xa nghe được lời rao của Nguyễn Nhật trưởng lão, mặc dù cay cú không biết làm gì hơn, cũng chỉ đành sai người nặc danh tiến tới mua thịt bạch tuộc mang về ăn chứ làm sao bây giờ!

Lúc này, tự dưng ở bên cạnh Nguyễn Nhật trưởng lão lại có thêm Phong Chu Hải, Phong trưởng lão đặt một cái bàn lớn sang bên cạnh, sau đó mặc hộ y, rút ra một Đế bảo hạ phẩm hình con dao thái, hô lên:

Ầm…!

- Thịt giao long đây! Thịt Xích Viêm Giao Long Hợp Thể kỳ tươi ngon xắt khúc đây! Thơm mềm dai mịn, ăn một miếng nhớ mãi không quên! Ba trăm vạn một cân, mười cân hai ngàn bốn trăm vạn, mua nhanh kẻo hết đây…

Năm tên tu sĩ Hóa Chân kỳ trố mắt nhìn nhau, không ai bảo ai mà lập tức quay trở lại khách điếm! Con mẹ nó, quá khinh người rồi!

Nhưng nói gì thì nói cũng phải sai người đi mua thịt về ăn mới được!

Cứ như thế, một trận nguy cơ huyết tinh bởi vì cửa hàng bán thịt tạm thời của Nguyễn Thị Thương Hội mở ra mà tan theo làn gió. Lúc này, bên trong Nguyễn gia, lão gia tử và Thanh Ngọc đang ôm bụng cười ngặt nghẽo!

- Con mẹ nó, trông biểu cảm của mấy tên súc sinh kia mà không tài nào nhịn cười được! Há há há…!