Chương 174: Hương Nhi Và Thúy An

Thanh Ngọc không tiếc tiền, đầu tư hẳn hai con dao thái thịt hết 30000 điểm tích lũy để mang ra dọa người, đem lại kết quả vô cùng bất ngờ.

Cười một lúc, hắn trầm mặc nói:

- Gia gia, việc này chỉ dọa bọn chúng được vài hôm thôi, cái chúng ta cần chính là chúng hạ mình tới cửa mà bái phỏng, còn cái Luận Võ Đại Hội kia chắc chắn phải tham gia rồi. Phải để chúng biết đây là Trung Đô của Nguyễn gia ta, không phải dăm ba con a miêu a cẩu có thể tới đây làm càn!

Nhưng không ngờ việc bán thịt này lại đem lại hiệu suất cao tới như vậy. Chưa đầy một canh giờ, mà toàn bộ quầy hàng đã hết sạch.

Thanh Ngọc đem ra mỗi loại thịt năm trăm cân, vậy mà không có ai trả giá chút nào, cứ thế mua đi toàn bộ. Số linh thạch này hắn cũng chẳng quan tâm đến, mà đưa toàn bộ cho lão gia tử kiến thiết Nguyễn gia.

Kiếm Điện ở ngay sát Đế Quân Uyển vẫn đang được gấp rút thi công, nhưng vẫn còn cần một thời gian mới hoàn thiện được.



Buổi tối, trong Ngọc Viện.

Thanh Ngọc vẫn đang ngồi trên chiếc ghế nứa mà lắc lư, xung quanh thì Thúy An và Hương Nhi đang kề bên hầu hạ. Hắn đang suy tư một chút, không biết lý do mà hôm qua lâm vào ngộ đạo có phải do chiếc ghế này hay không.

Chiếc ghế nứa này trông không có gì đặc biệt, nhưng khi nằm lên thì có cảm giác vô cùng thoải mái, hơn nữa tâm tư thông tuệ linh mẫn, ngẫm nghĩ điều gì cũng là được dễ dàng.

Thanh Ngọc biết đây không phải vật phàm, vì hắn không tài nào giám định được cái ghế này cả.

Vừa nằm lắc lư tu luyện chân khí, lại cảm ngộ pháp tắc không gian, Thanh Ngọc đắm chìm vào đó mà đã quên mất thời gian.

Đến khi mở mắt ra đã là nửa đêm rồi.

Nhìn qua bên cạnh, Thúy An và Hương Nhi vẫn còn đang ở đó, Thanh Ngọc mỉm cười. Xem ra hai nữ nhân này hôm nay cũng muốn đưa đầu vào miệng cọp đây.

Hắn đứng dậy, xách hai nàng lên, tiến vào trong phòng tắm.

Sau khi thoát y, Thanh Ngọc mới ngắm nhìn kỹ càng được thân thể kiều diễm của hai tiểu thị nữ.

Thúy An vẫn là gương mặt trái xoan vô cùng hài hòa kia, tóc mây bồng bềnh, thân hình thon thả. Mắt to, mày đẹp như vẽ, nàng đứng đó ngượng ngùng, còn lấy tay che đi bộ ngực nhỏ nhắn trắng mịn. Hai bầu vυ" của Thúy An không lớn, chỉ vừa tay mà thôi, nhưng thân hình nàng rất đẹp.

Thúy An không được cao như Cung Hà Trang, nàng trông giống như một thiếu nữ mới lớn vậy, e lệ thẹn thùng. Nhan sắc của Thúy An cũng không được nổi bật trong chúng nữ của Thanh Ngọc, nhưng lại mang theo một phen hương vị khác.

Eo thon nhỏ nhắn, phía dưới không biết làm sao mà không có chút cỏ dại nào. Nàng đứng khép nép, một tay che ngực, một tay che hạ thân, cúi gằm mặt xuống, toàn thân thể toát lên ánh hồng mê người.

Thanh Ngọc lại nhìn qua phía Hương Nhi.



Gương mặt tinh xảo, mắt sâu hút hồn. Dung nhan của Hương Nhi cũng không hề kém cạnh ai cả, hơn nữa thời gian gần đây đi theo A Lan thì rất mạnh bạo.

Hương Nhi chạy ra sau lưng Thúy An, đưa hai bàn tay tinh nghịch lên trước, xoa bóp hai chú tiểu bạch thỏ của nàng. Dung nhan của Hương Nhi đè lên vai Thúy An, sau đó nhìn Thanh Ngọc bằng ánh mắt mê ly mà cắn môi nhè nhẹ.

Thanh Ngọc mỉm cười, đứng im xem Hương Nhi muốn làm gì.

Hương Nhi càng ngày càng mạnh bạo hơn, mạnh mẽ hất tay Thúy An ra, một tay xoa bầu vυ" nhỏ nhắn dễ thương kia, một tay lại sà xuống nơi tư mật thầm kín mà vuốt ve. Thân thể hai nữ nhân tuyết sắc hòa quyện vào nhau, từng động tác tràn ra mị ý vô tận. Hương thơm nhẹ nhàng của trinh nữ cuốn vào mũi Thanh Ngọc, khiến hung vật của hắn đã bắt đầu ngóc đầu dậy.

Hương Nhi giữ Thúy An đứng im một chỗ, hai tay vẫn đang điên cuồng sờ loạn, môi nàng thì đặt lên trên chiếc cổ cao trắng ngần kia, tham lam mυ"ŧ lấy.

Ngọc thể của hai nàng lớt phớt phấn hồng, Hương Nhi thì vẫn điên cuồng trêu chọc, thậm chí còn đưa tay lên bóp cổ Thúy An bắt nàng phải hôn mình.

Hai vưu vật nhân gian cứ đứng đó mà âu yếm lẫn nhau, khiến cho Thanh Ngọc hít thở không thông, toàn thân đã tràn đầy lửa nóng.

Hắn tiến lại, để hai nàng quỳ xuống trước mặt mình.

Hương Nhi và Thúy An nhìn nhau, khẽ mỉm cười, rồi cả hai đều đưa cái lưỡi nhỏ xinh ra mà liếʍ lấy vật anh khí của nam nhân kia.

Hai chiếc lưỡi nhỏ cứ vậy mà cứ quấn lấy gắt gao đầu mệnh căn của Thanh Ngọc, không ai chịu nhường ai. Lúc sau, Hương Nhi cười tinh nghịch, tham lam đưa cả chiếc côn ŧᏂịŧ vào trong miệng mà phun ra nuốt vào, mặc kệ Thúy An ngồi một bên.

Thanh Ngọc thấy vậy, kéo Thúy An lên, bên dưới để mặc Hương Nhi hầu hạ. Hắn ôm Thúy An đứng dậy, bá đạo đặt lên môi nàng một nụ hôn sâu lắng. Chiếc lưỡi của Thanh Ngọc luồn vào, tách môi Thúy An ra, rồi nhanh chóng xâm lược.

Thúy An toàn thân run rẩy, đây là lần thứ hai nàng được Thanh Ngọc hôn. Lần trước cũng đã cách đây lâu lắm rồi. Thúy An thè lưỡi ra, đáp trả lời mời gọi cương mãnh kia, toàn thân nàng toát ra hương thơm nhẹ nhàng quyến rũ, khiến Thanh Ngọc càng ngày càng chìm đắm trong đó, không muốn dứt ra.

Một tay Thanh Ngọc đưa xuống bóp lấy bờ mông căng tròn láng mịn của Thúy An, còn tay kia thì lại du tẩu, xoa cặρ √υ" nhỏ xinh trắng hồng. Hắn se hai ngón tay lại, kéo núm hồng của nàng ra, day chặt, khiến cho Thúy An đang hôn hắn cũng phải rên lên vài tiếng ưm ưm mê người.

Bên dưới, Hương Nhi càng làm càng mạnh bạo hơn. Nàng hết liếʍ, rồi lại mυ"ŧ, nhiều lúc còn ngậm chặt hai viên tròn căng bóng. Tất cả nữ nhân của Thanh Ngọc đều được Phù Hoa dạy qua cách hầu hạ hắn, nên các nàng cũng không lạ gì.

Hương Nhi mở đôi môi xinh, lấy hàm răng trắng bóc mà cắn nhẹ lên đầu mệnh căn Thanh Ngọc, sau đó liên tiếp dùng lưỡi của mình quệt đi, quệt lại. Hai bàn tay nàng tóm chặt lấy bắp đùi săn chắc của hắn, không cho Thanh Ngọc cử động mảy may.

Thanh Ngọc đang hôn hít Thúy An mà cũng phải rùng mình vì kɧoáı ©ảʍ. Một bàn tay hắn siết mạnh vυ" Thúy An, còn tay kia thì vuốt ve âm huyệt của nàng liên hồi. Thúy An rùng mình dữ dội, dung nhan kiều diễm, đôi mắt mơ màng, môi thơm còn rên lên vài tiếng cầu xin:

- A…Chủ nhân, đừng…a…

Thúy An uốn éo thân mình, nhưng không cách nào tránh thoát ma trảo của Thanh Ngọc cả. Hắn nhìn sâu vào trong đôi mắt hút hồn, nở nụ cười ma mãnh, làm Thúy An bất giác có chút sợ hãi trong lòng.

Thanh Ngọc đẩy Hương Nhi ra, bế xốc nàng lên quẳng xuống nệm, rồi đánh thật mạnh vào bờ mông căng tròn trắng mịn.

Đốp!



- Nói, ai dạy cách hành hạ chủ nhân như vậy?

Hương Nhi bị đau, cố vùng vẫy nhưng không ngờ rằng cử động của nàng lại kích phát hung tính của Thanh Ngọc nhiều hơn. Nhìn một thân thể yêu kiều xinh đẹp, cứ lắc cái mông tròn xinh đẹp kia qua lại, làm sao có nam nhân nào không điên cuồng?

Thanh Ngọc càng vỗ mạnh thêm, “Đốp, đốp…”. Mông Hương Nhi hằn lên mấy dấu bàn tay, cả nàng và Thúy An đều vô cùng sợ hãi. Hương Nhi vội vàng la lên:

- Chủ nhân, không, thϊếp sai rồi, a…đau thϊếp…a…

Thúy An vội vàng đến nắm lấy bàn tay Thanh Ngọc, không để hắn đánh nữa, nhỏ nhẹ nói:

- Chủ nhân, đừng đánh nữa mà, có được không…

Thanh Ngọc ngồi xuống nệm, bắt Thúy An đến trước mặt mình, sau đó tiếp tục đánh thật mạnh vào mông nàng:

- Nói, có dám cầu xin nữa không?

Đốp!…Đốp…!

Từng tiếng kêu vang vọng trong không gian. Thanh Ngọc đẩy Thúy An ngã xuống, sau đó bắt Hương Nhi nằm sang bên cạnh. Hắn ra lệnh:

- Dạng chân ra, nếu không, hừ hừ…

Hai nữ nhân vô cùng sợ sệt, làm gì còn dám kháng cự, chỉ đành mở hai cặp đùi trắng hồng tĩnh xảo ra, để lộ nơi xuân quang tuyệt mỹ. Thanh Ngọc ngắm nhìn hai khe hẹp mê người kia, không chịu đựng nổi nữa, cắm mặt vào hôn lấy âm huyệt Thúy An, còn một tay lại đưa qua, vuốt ve nơi đó của Hương Nhi.

Thúy An đang nằm im, bỗng dưng thấy một vật thể lạ đang điên cuồng xâm chiếm nơi tư mật của mình, thì toàn thân vô lực, cũng không dám kháng cự. Thi thoảng nàng chỉ biết oằn người lên, rồi lại giật xuống, hơi thở hỗn loạn. Nằm bên cạnh, Hương Nhi nắm lấy tay Thúy An, cũng đang phải chịu cực hình tàn khốc.

Ngón tay của Thanh Ngọc vuốt ve thớ thịt non mềm nhạy cảm kia, khiến Hương Nhi đầu óc trống rỗng, không còn biết suy nghĩ thêm được điều gì nữa.

Thanh Ngọc càng ngày tốc độ càng nhanh, càn quét nơi ngọt ngào của nhị nữ, sau đó hắn lại chuyển cái lưỡi điệu nghệ từ Thúy An sang Hương Nhi.

- A…Chủ nhân…Không….a….a…

Đến khi cả hai nàng đều nằm vật xuống một chỗ, không thể cử động được nữa, Thanh Ngọc mới buông tha. Hắn trèo lên người Hương Nhi, rồi thúc một cái thật mạnh, khiến nàng phải gồng người lên mà tràn ra nước mắt. Trong lúc chờ đợi Hương Nhi làm quen, Thanh Ngọc lại kéo Thúy An lên, lấy tay xoa vào mông nàng, đôi môi thì vẫn tiếp tục bá chiếm khuôn miệng tinh xảo kia.

Lát sau, Thanh Ngọc động. Một tay hắn kẹp chặt Thúy An ở bên mình, hạ thân thì thúc từng cái nhẹ nhàng vào thân thể Hương Nhi. Hắn nói:

- Nhìn Hương Nhi đi, có thích không?

Thúy An nhìn Hương Nhi đang chịu hành hạ, thân thể có hơi run run, nhưng không dám phản kháng. Lúc này, bỗng nhiên hai ngón tay của Thanh Ngọc lại tìm đến âm huyệt của nàng mà vuốt ve, khiến Thúy An phải kẹp chặt hai đùi lại.