Chương 4: Xuyên qua

Editor: Dâu

Trong căn phòng ngủ tráng lệ và rộng rãi, một nửa rèm giường bằng vải gạc màu đỏ hồng rủ xuống đất, nửa còn lại hỗn độn phủ trên giường.

"Nghiên Nghiên... Nghiên Nghiên..."

Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên ngoài cửa.

Cô gái cuộn mình trên chiếc giường êm ái, thân hình nhỏ nhắn được quấn trong chăn bông. Mái tóc đen lòa xòa trên gối và cánh tay trắng như tuyết, khẽ cau mày và rên lên một tiếng mệt mỏi.

Một lúc lâu, lông mi dày của cô run lên, cô từ từ mở mắt, ánh mắt vô hồn nhìn xung quanh, lại nhìn về phía cửa, thân thể run lên, ngón tay tái nhợt nắm chặt chăn bông phía dưới, sợ hĩa đem cơ thể cuộn tròn trong chăn trông rất đáng thương.

"Nghiên Nghiên, mẹ vào nhé!" Giọng nói dịu dàng lại vang lên.

"Cạch"

"Cơ thể tốt hơn chưa? Ai bảo con đang sốt cao lại mặc ít như vậy? Cũng may là hết sốt rồi ..."

Bàn tay ấm áp vuốt ve trán Mạc Nghiên, vẻ mặt không giấu được lo lắng.

"Mẹ ..."

Mạc Nghiên ngây thơ nhìn người phụ nữ yêu kiều trước mặt, mái tóc đen cuộn tròn trên đầu, khuôn mặt xinh đẹp không thấy dấu hiệu của tuổi tác, lo lắng nhìn bà.

"Có chuyện gì vậy, còn không nhận ra mẹ mình ... ngoan... ở nhà nghỉ ngơi thật tốt... Hôm nay đừng đi chơi với Ngạo Thiên."

Mạnh Hinh đắp kín chăn lên người Mạc Nghiên, sau đó quay lưng và rời khỏi phòng ngủ.

Nghe tiếng bước chân xa dần, Mạc Nghiên nhấc chăn bước đến chiếc gương nạm kim cương trong phòng ngủ, bàn tay mảnh khảnh của cô vô thức vuốt ve hình ảnh phản chiếu trong gương. Người trong gương sống mũi cao thẳng, đôi môi đỏ mọng tinh xảo, làn da trắng như tuyết dường như có thể véo ra nước, dáng người nóng bỏn, mái tóc ngang eo được uốn xoăn nhẹ, nét mặt của cô gái trong gương so với lúc trước của Mạc Nghiên càng thêm thanh tú, giống như đóa hoa hồng rực lửa kiều diễm.

"Hừm ..."

Mạc Nghiên đau đớn ôm đầu, trong đầu không ngừng hiện lên từng mảnh vỡ vụn, quá trình lớn lên từ nhỏ, mối tình đầu, tình yêu vô bờ bến của cha mẹ, từng chút hiện lên trong đầu cô. Trong bức ảnh cuối cùng, cô gái bám vào người đàn ông đẹp trai, nước mắt không ngừng tuôn ra, có thể cảm nhận được nỗi buồn phiền trong lòng của nguyên chủ.

Đây là ký ức của thân thể này ……

Sau những lần sốt cao lặp đi lặp lại, nguyên chủ đã lặng lẽ qua đời, thay vào đó là linh hồn của Mạc Nghiên xuyên vào.

"Tôi xin lỗi ... Tôi sẽ chăm sóc cha mẹ của cô thật tốt, để cuộc sống của cô được viên mãn ..."

Mạc Nghiên tự lẩm bẩm, từ nhỏ cô đã cô đơn không nơi nương tựa, cô chưa từng được hưởng chút tình cảm gia đình nào, cũng chỉ có thể dựa vào chính mình khi bước chân vào xã hội hiểm ác, thận trọng đi từng bước một, mỗi khi bị oan trái, cô chỉ có thể lặng lẽ liếʍ vết thương trong căn phòng tối, trong lòng cảm thấy trống trải vô cùng. Theo thời gian, cô xin làm thêm ở công ty từ sáng sớm đến tối mịt mới về nhà.

"Ngạo Thiên, dì xin lỗi, Nghiên Nghiên nhà chúng ta hôm nay không khỏe, không thể ra ngoài được."

Mạnh Hinh nhìn người đàn ông đẹp trai trước mặt, giọng nói mang theo xin lỗi.

"Không có gì, dì Mạc, vậy hôm khác con sẽ gặp Nghiên Nghiên." Người đàn ông đẹp trai cười chân thành.

Khi cánh cửa đóng lại, người đàn ông quay đi và chậm rãi đi về phía chiếc Maserati đời mới nhất đang đậu trước cửa, nụ cười chân thành của anh ta biến thành biểu cảm lãnh đạm, đôi mắt lạnh lùng không chút nhiệt độ, anh ta nhanh chóng mở cửa, rời đi nhanh chóng.