Chương 1

Huna [một lời chào hỏi], Tổ trưởng.”

“Huna, Biệt Lâm.”

“Huna, Tổ trưởng.”

“Huna, Thẩm Dương.”

“Huna, Tổ trưởng.”

“Huna, La Bác.”

10 giờ sáng, đi vào “Khu vực nghiên cứu Mang Tang Tử”, Mrs Charlie King – Tổ trưởng tổ nghiên cứu Mang Tang Tử – vừa vội vàng bước về phía văn phòng, vừa chào hỏi những đồng nghiệp gặp trên đường đi. Một người máy cao bằng người trưởng thành giúp nàng mở cửa sổ.

“Gollum, Gollum”

Charlie King cười sờ sờ đầu hắn: “Huna, Gollum, dậy rồi sao?”

“Gollum, Gollum”

Người máy tên “Gollum” gật đầu, ôm nàng một cái. Trên bàn làm việc đã đặt sẵn một ly cacao nóng hổi, Charlie King xoay lại ôm “Gollum”, cảm ơn sự phục vụ của hắn.

Charlie King ngồi xuống, lấy trong túi ra hai quyển sách rất dày, uống hai ngụm cacao. Có người gõ cửa tiến vào. Nàng ngẩng đầu nhìn lại, là trưởng phòng Will.

“Huna.”

“Huna, trưởng phòng.”

“Charlie King, thư ký Quan vừa gọi điện báo, ngày mai Ủy ban muốn nghe báo cáo về tiến độ nghiên cứu ‘Mang Tang Tử’. Có vấn đề gì không?”

“Không thành vấn đề, trưởng phòng. Buổi chiều ta sẽ đem báo cáo đưa cho ngài.”

“Vậy thì tốt quá. Vất vả rồi.”

Trưởng phòng Will vừa lòng đi khỏi, Charlie King lập tức gọi điện thoại kêu nhóm trợ lý tiến vào, thảo luận về bản báo cáo.

Trong “Khu vực nghiên cứu Mang Tang Tử” này tính luôn người máy Gollum thì gồm có trưởng phòng Will và 6 người. Trụ sở nghiên cứu chiếm diện tích rất lớn, đại bộ phận công tác đều có máy vi tính quản lý, hoàn toàn phù hợp với kỷ nguyên của thế giới này. Mà đây là thời đại gì?

Sau khi trái đất bị hủy diệt, một nhóm người được các quân nhân lãnh đạo may mắn trốn thoát bằng phi thuyền vũ trụ. Không biết đã phiêu bạc bao lâu, bọn họ mới phát hiện hành tinh Mang Tà này ── liền xem nơi đây thành nhà, lưu lại sinh sống. Có vài người trong bọn họ chết đi trong quá trình lang thang trong vũ trụ mờ mịt, một số phản loạn thì bị gϊếŧ chết, cuối cùng, lúc đến được Hành tinh Mang Tà chỉ còn hơn một ngàn người. Trải qua không biết bao nhiêu năm, bọn họ dần dần bén rễ nơi đây, trở thành những phần tử ngoài không gian – người Mang Tà.

Không biết do ai đề nghị, hay bị điều gì ảnh hưởng, trong thâm tâm những người đầu tiên dặt chân đến đây, Mang Tà, tượng trưng cho cố hương, ý là bọn họ không thể trở về quê nhà được nữa. Vì thế tất cả quyết định đặt tên cho tinh cầu này là Mang Tà, bọn họ từ người địa cầu biến thành người Mang Tà. Do đại bộ phận quân nhân dẫn mọi người trốn đây tới là người Trung Quốc, nên người Mang Tà sử dụng Hán ngữ là chính, xen lẫn tiếng Anh cùng các ngôn ngữ khác. Tuy đã trải qua nhiều lần thay đổi gene, huyết thống Trung Quốc vẫn không biến mất. Bất quá đây, không có người Trung Quốc, người Mỹ, người Pháp, chỉ có người Mang Tà cùng dân bản xứ – người Thiết Đạt.

Người Thiết Đạt sinh hoạt trong một khu rừng rậm rạp của hành tinh Mang Tà, có nhiều điểm khác biệt với nhân loại, nhưng không hề gϊếŧ hại hay quấy nhiễu cuộc sống của những vị khách mới tới. Chuyện địa cầu bị hủy diệt là một bài học xương máu, vì thế nhân loại không muốn bị mất luôn nơi định cư vất vả lắm mới tìm được này.

Trên mảnh đất cằn cỗi của Hành tinh Mang Tà, nhân loại bắt đầu kiến tạo phòng ốc xây dựng xã hội, ở nơi này, bọn họ sinh con dưỡng cái, sống hòa bình cùng người Thiết Đạt.

Hiện giờ, phía trên các tòa nhà chọc trời san sát nhau, các loại phi thuyền nhỏ đang bay tới bay lui, các phương tiện thông dụng như ô tô, xe lửa, máy bay đều được thay thế bằng các loại phi thuyền. Nếu đi về phía Nam, ta sẽ thấy một khu rừng rậm nguyên thủy, nơi người Thiết Đạt định cư bao đời nay, có điểu thú thành đàn, phong cảnh say lòng người. Nếu nhân loại sớm ý thức được phải sống hài hòa cùng tự nhiên thì địa cầu sẽ không rơi vào kết cục bị hủy diệt, đáng tiếc khi hiểu ra, cũng là thời điểm bọn họ đang đào vong trên một chiếc phi thuyền.

Tại trung tâm khu vực nghiên cứu Mang Tang Tử, một phòng bằng kính được canh giữ nghiêm ngặt. Tổ tiên của người Mang Tà – Mang Tang Tử – đang nằm trong đó.

Bởi vì trong cơ thể người Mang Tà vẫn chảy huyết thống người địa cầu, nên họ luôn hoài niệm và thương nhớ quê hương. Trải qua vô số lần chinh chiến, cuối cùng người Mang Tà đã trở thành chủ nhân của hành tinh Mang Tà. Sau nhiều cuộc thám hiểm, người Mang Tà trở thành bậc thầy về vũ trụ, họ trở về địa cầu để tìm hiểu nguồn gốc.

Hơn ba năm đào bới tìm kiếm, vào năm thứ ba, bọn họ thành công từ trong bóng tối, nơi không có bất cứ dấu hiệu nào của sự sống mang về một khối thi thể còn “Sống”, mang đầy đủ gene của tổ tiên loài người, liền đem hắn tôn xưng là “Mang Tang Tử” ── tổ tiên đến từ cố hương.

Nhưng tại sao nói là thi thể sống? Bởi vì hắn không thở, không có nhịp tim, không có dấu hiệu sống. Nhưng cũng không hoại tử hay thoái hóa, ngoại trừ không tỉnh lại, thì hắn như người còn sống đang ngủ.

Sau khi đưa được tổ tiên của mình về, Người Mang Tà liền thành lập “Trung tâm nghiên cứu Mang Tang Tử”, họ hy vọng tìm được trên cơ thể tổ tiên gene nào đó có thể khiến cơ thể bọn họ khôi phục lại như người bình thường. Bức xạ hạt nhân và ô nhiễm môi trường làm cho gene những người địa cầu tới nơi đây bị biến dị, làm thay đổi nhiều bộ phận trên thân thể những người này.

Người Mang Tà không thể tự thân sinh dục, chỉ có thể thông qua thụ tinh trong ống nghiệm để tạo ra thế hệ tiếp theo, thế nhưng tỉ lệ thành công và sống sót của bào thai lại rất thấp, mười phôi thai thì chỉ có hai cái phát triển thuận lợi cho đến khi chào đời.

Vì vậy, trách nhiệm nặng nề của mỗi một người Mang Tà là cho ra đời thế hệ tiếp theo. Nhưng một sự việc khác lại phát sinh khiến người Mang Tà vô cùng khổ sở, đó là sau vài năm hoặc mười mấy năm, trên cơ thể những đứa trẻ này sẽ xuất hiện triệu chứng hoại tử, bất luận là ai cũng không thể tránh khỏi. Có thể là đại não, có thể là đôi mắt, là vị giác, tứ chi, cũng có thể là nội tạng. Thân thể của tất cả người Mang Tà đều phải được thay thế bằng các loại máy móc.

Nếu như “Trung tâm nghiên cứu Mang Tang Tử” nghiên cứu về tổ tiên của bọn họ, thì “Trung tâm nghiên cứu cơ giới” thuộc “Sở Khoa học” là đơn vị chịu trách nhiệm nghiên cứu các bộ phận cơ thể nhân tạo. Thời điểm trước đây, khi người Mang Tà chưa có được kỹ thuật khoa học tiên tiến, chỉ có thể đau đớn chờ chết khi từng bộ phận cơ thể dần dần hoại tử. Nhưng với trình độ hiện tại, thì cho dù đại não có vấn đề, cũng có cái khác thay thế.

So với người địa cầu, người Mang Tà cũng có những gene biến dị theo chiều hướng tốt, nam nhân cao trung bình khoảng 2m40, nữ nhân 1m90, sống thọ 120 tuổi, bất luận là nam hay nữ, đều là những chiến binh mạnh mẽ, có được thân thể cường tráng. Bộ phận cơ thể bằng máy móc cho bọn họ một lợi thế, bị phá hủy vẫn có thể thay cái mới, nên không ai sợ chết, cho dù trái tim bị hoại tử đều thay được. Trừ khi thân thể bị băm nát, bằng không người Mang Tà rất khó tử vong hoàn toàn, trên cơ bản có thể sống thọ và chết già tại nhà. Bất quá đây cũng là chuyện bất đắc dĩ, khi đến được hành tinh Mang Tà, nhân loại chỉ còn ba ngàn người, mà tỉ lệ sinh nở lại thấp như bây giờ, nếu sống không thọ, thì đã sớm bị tiêu diệt bởi người tinh cầu khác.

Hiện giờ, người Mang Tà không những trở thành chủ nhân của Hành tinh Mang Tà, mà còn sánh ngang với tứ đại tinh hệ xung quanh như tinh hệ Vọng Uy, tinh hệ Thủy Xuyên, tinh hệ Hàn Cát, và là một đối thủ đáng gờm của tinh hệ Tắc Ba Nhĩ. Ngoài việc tự bảo vệ bản thân khỏi bị tiêu diệt, mà còn trở thành thành viên có địa vị hết sức quan trọng trong liên minh, đây là thành tựu do nhiều thế hệ người Mang Tà đạt được.

Hiện nay, hành tinh Mang Tà đã có hơn 30.000.000 dân cư, trong đó dân bản xứ, người Thiết Đạt có hơn 1.500.000 người

Tóm lại giới thiệu về hành tinh Mang Tà, người Mang Tà đến đây thôi, chúng ta trở về vấn đề chính.

Charlie King – người đã nghiên cứu Mang Tang Tử hơn ba năm – đang cùng các thành viên nhóm nghiên cứu đi vào thang máy lên tầng bốn, sau khi trải qua các cuộc kiểm tra nghiêm ngặt như vân tay, âm thanh, ánh mắt, gene, và tiến hành khử trùng cẩn thận mới tiến vào nơi làm việc được xem là bí mật quân sự tuyệt mật tại thủ phủ Bắc Đàn trên hành tinh Mang Tà ── phòng kiểm soát Mang Tang Tử.

Tóc dài, cao khoảng chừng 1m7, Mang Tang Tử đang lẳng lặng trầm ngủ ở chiếc giường chế tạo từ kam Tinh. Lam tinh là một loại khoáng sản vô cùng quý hiếm, có thể bảo trì nhiệt độ và chức năng cơ thể. Tuy rằng Mang Tang Tử không hẳn là người sống, nhưng với thân phận của hắn, chỉ có lam tinh mới thích hợp.

Biệt Lâm đo nhiệt độ cơ thể Mang Tang Tử, La Bác ghi lại sự thay đổi màu da, Thẩm Dương lấy ra những sợi tóc rụng, Charlie King kiểm tra các dụng cụ, đồng thời bố trí nội dung nghiên cứu hôm nay. Bởi vì ngày mai phải hướng Ủy ban báo cáo, nên hôm nay bọn họ cẩn thận làm một bản ghi chép những thay đổi cho dù nhỏ nhất.

Tuy kết quả nghiên cứu Mang Tang Tử mỗi ngày đều giống nhau, nhưng Charlie King cùng ba trợ lý của nàng đều không hề cảm thấy phiền chán công việc lặp đi lặp lại này, bọn họ nghiên cứu không phải là một sinh vật bình thường, mà chính là tổ tiên duy nhất của mình. So với họ, tóc và làn da Mang Tang Tử mềm mại hơn, gene đầy đủ khỏe mạnh, các cơ quan nội tạng có hơi khác một chút. Quá trình nghiên cứu còn rất dài, điều trước mắt bọn họ lo lắng nhất chính là cơ thể Mang Tang Tử không chịu nổi, sẽ bị hoại tử, nếu chuyện này xảy ra, thì họ không chỉ mất đi tổ tiên, mà còn mất luôn cả hy vọng.

“Tổ trưởng, hôm nay Mang Tang Tử rụng xuống tổng cộng bốn sợi tóc, năm mươi tám mảnh da nhỏ.”

“Tổ trưởng, hô hấp và hệ thống máu của Mang Tang Tử không phát hiện dấu hiệu sống lại. Nhiệt độ cơ thể bảo trì ở 10 độ.”

“Tổ trưởng, bề mặt da Mang Tang Tử không có dấu hiệu xuất huyết, hết thảy đều bình thường.”

Nhóm thành viên tận tâm thực hiện chức trách của mình, Charlie King ghi chép những theo dõi nghiên cứu hôm nay thành một xấp dày.

Đối với công tác nghiên cứu Mang tang tử, Ủy ban đặc biệt coi trọng, mỗi tháng Charlie King đều phải trình bản báo cáo nghiên cứu lên Ủy ban. Xuyên thấu qua cửa kính to lớn kiên cố, có thể nhìn thấy đội người máy bọc thép tay cầm vũ khí hạng nặng cùng với binh chủng đặc công. Ngoại trừ Quân ủy trung ương cùng với Ủy ban tổng bộ Mang Tà liên bang, nơi này là trọng địa bảo an nghiêm mật nhất.

Mãi cho đến 15 giờ sáng Charlie King cùng các thành viên khác mới rời khỏi phòng kiểm soát Mang Tang Tử, khi ba cánh cửa lớn phía sau bọn họ vừa nặng nề đóng lại. Ngón tay trái của Mang Tang Tử đang nằm trên chiếc giường khẽ cử động.