Chương 1: Xuyên qua

Lâm Nguyệt đầu óc choáng váng, đầu gối đau nhức khủng khϊếp, lúc này cô tưởng là di chứng bị xe tông hoặc là đầu gối bị gãy.

Khi tỉnh dậy, cảnh tượng trước mắt khiến cô bàng hoàng, trong phòng khách treo hai dải vải trắng, lúc này cô đang quỳ trước hai chiếc hộp nhỏ, cô nhìn lại quần áo trên người khiến đầu càng choáng váng.

Lâm Nguyệt không ngờ mình vừa đi vừa nhìn điện thoại mà không nhìn đường liền bị tông vì vượt đèn đỏ.

Không ngờ khi tỉnh dậy, cô không xuất hiện ở bệnh viện mà là ở địa phủ, đây là loại đau khổ gì a?

Ngay lập tức mồ hôi lạnh bắt đầu chảy ra từ trán.

Cô nhéo mạnh đùi để nhanh chóng bình tĩnh lại, cẩn thận nhìn hoàn cảnh xung quanh, rồi nhận ra khung cảnh trước mặt không phải là môi trường mà cô quen thuộc.

Đồ đạc trong nhà có một cảm giác đặc biệt về tuổi tác, kết cấu tổng thể của ngôi nhà cũng được làm bằng gạch xanh, mặt đất phủ đầy bụi bẩn, điều này căn bản không phù hợp với những ngôi nhà của thế kỷ 21.

It nhất, một ngôi nhà ở thế kỷ 21 dù ở đâu cũng không thể có bụi bẩn trên mặt đất, ngay cả nơi nghèo nhất cũng có một lớp vữa xi măng, như vậy liền sẽ không bởi vì quét rác mà quét ra nhiều bụi đất.

Những món đồ này đã bị loại bỏ từ lâu, lúc này Lâm Nguyệt rốt cuộc cảm thấy có gì đó không ổn, cô cảm thấy có thể mình đã gặp phải xuyên không trong truyền thuyết.

Là một người mê tiểu thuyết, cô đã đọc hàng trăm, thậm chí hàng nghìn cuốn tiểu thuyết, chưa kể đến tình huống bây giờ, tỉnh dậy sau một vụ tai nạn, khung cảnh đã thay đổi, đơn giản là xuyên không trong truyền thuyết.

Lâm Nguyệt không dám đứng dậy, tiếp tục quỳ dưới đất, lo lắng trong nhà còn có người, nhưng quỳ gần mười phút không hề nghe thấy động tĩnh, lúc này cô mới nhận ra rằng mình là người duy nhất trong nhà.

Khi biết chỉ có một mình, cô nhìn hai chiếc hộp nhỏ trước mặt và nghĩ đến việc ở một mình với hai chiếc hộp nhỏ đó vào giữa đêm.

Trong một căn phòng, cô cảm thấy đủ dũng cảm để không sợ chết khϊếp.

Giơ tay lên nhìn, đôi bàn tay trắng nõn non nớt của thiếu nữ trông khác hẳn đôi bàn tay tuổi 20 của cỗ, tuy trông trẻ hơn vài tuổi nhưng nếu được lựa chọn, Lâm Nguyệt thà chọn cô 20_ đôi bàn tay già nua hơn một cơ thể khác.

Không biết có thể thu được ký ức của nguyên chủ hay không, không có ký ức sẽ khó tiến về phía trước, dù sao những ngày về sau cũng không dễ dàng, huống chi cô cũng không biết mình đang ở đâu. bây giờ đã đi du lịch. Nếu không có một số lời nhắc, có cảm giác như một giây sẽ xong đời.

Cô cố gắng nhớ lại trong đầu, nghĩ lại khoảng một phút, đầu óc lập tức bị tràn ngập bởi một khối ký ức, cảm giác như đầu bị đánh choáng váng.

Cô véo thật mạnh đùi để khỏi ngất đi, lo lắng một khi ngất đi, khi tỉnh lại, Lâm Nguyệt sẽ bị ký ức làm mờ mắt.

Nhanh chóng hấp thu ký ức, trong ký ức biết được từ khi nguyên chủ sinh ra đến mười sáu tuổi, sau khi hấp thu xong, cô lắc đầu choáng váng, không biết vì sao cuộc đời mình lại khốn khổ như vậy.

Nguyên chủ ban đầu cũng tên là Lâm Nguyệt nên không cần đổi tên, cũng không cần lo lắng về việc quen dần.

Nguyên chủ Lâm Nguyệt là một đứa trẻ sinh non, sinh ra trước giải phóng, những ngày trước giải phóng quá vất vả, không có thức ăn nước uống, việc nguyên chủ ra đời được coi là nhờ khả năng của cha mẹ.

(Edit: Y Lan Như Mộng)

Điều kiện lúc đó quá nghèo nàn, bé gái tuy sinh ra an toàn nhưng mẹ Lâm vì khó sinh nên cơ thể bị tổn thương, về sau không thể mang thai.

Dù khi sinh ra sức khỏe không được tốt vì sinh non nhưng dưới sự chăm sóc của cha mẹ, nguyên chủ đã lớn lên an toàn đến tuổi mười sáu.

Từ nhỏ đã được che chở lớn lên, để tạo điều kiện cho học tập dễ dàng hơn, tám tuổi vào lớp một tiểu học, bây giờ mười sáu tuổi đang học tại một trường trung học.

Nếu cha mẹ Lâm Nguyệt không qua đời, lẽ ra Lâm Nguyệt có thể sống tốt cả đời nhưng bỗng xảy ra một bước ngoặt, năm cha mẹ qua đời, hoàn cảnh cuộc sống của nguyên chủ bắt đầu khác đi.

Cha Lâm trước giải phóng vốn là trẻ mồ côi, lúc bấy giờ khắp nơi đều có chiến tranh, loạn lạc, hắn xa cha mẹ đã lâu, lớn lên một mình.

Lâm mẫu là một cô gái đến từ ngoại ô Hải Thạch, từ nhỏ đã xinh đẹp, lớn lên thành phố khám phá thế giới, bà đã yêu cha Lâm ngay từ cái nhìn đầu tiên. Lúc đó đã có một công việc chính thức, bà trốn khỏi làng chài nhỏ và sống một cuộc sống tốt đẹp. .

Mẹ Lâm cũng rất tốt với con gái, nhưng lại hơi viển vông, có lẽ bà lấy chồng từ một làng chài nhỏ và sống sung túc, không đành lòng nhìn cha mẹ ở quê sống vất vả.

Hoặc có thể vì bố mẹ Lâm đã bị tẩy não, cho rằng chỉ cần sinh ra một cô con gái như vậy thì về già sẽ được cháu trai chăm sóc nên đặc biệt quan tâm đến con của anh trai mình.

Ngoài ra, bà còn thường xuyên tẩy não nguyên chủ, nói với cô rằng cô là con gái duy nhất trong nhà, dễ chịu đau khổ, nên coi em họ như anh trai thực sự, để có người nâng đỡ chứ không phải bị sai lầm.

Cuộc sống khốn khổ sau này của nguyên chủ là do quá nghe lời mẹ, coi nhà bà nội như người thân của mình nên bị họ lừa.

Cha Lâm mặc dù có chút không hài lòng với cách cư xử của vợ, nhưng thấy bà không đối xử tệ với con gái mình, ông cũng không nói nhiều.

Vì vậy, ông không bao giờ biết rằng con gái đã bị mẹ tẩy não và chỉ muốn đối xử tốt với gia đình bà ngoại.

Lâm i ôi qua ký ức biết được rằng cha mẹ cô đã bị lửa thiêu sống khi đang cố gắng cứu đồ trong nhà máy.

Sau khi lửa được dập tắt, họ gần như bị đốt thành tro nên trước nhà tang lễ chỉ còn lại hai chiếc hộp đựng tro cốt của họ.

Nguyên chủ không biết sau này sống như thế nào.Trong đêm canh thức đã khóc và ngất đi, rồi cuộc sống tương lai hiện lên trong đầu khiến cô lập tức sợ hãi.

Đúng lúc đó, Lâm Nguyệt xuyên qua, chiếm lấy cơ thể nguyên chủ, toàn bộ quá trình chỉ diễn ra trong vòng ba phút, cơ thể này vẫn chưa cứng đờ.

Lâm Nguyệt hấp thu trí nhớ của nguyên chủ, biết được cảnh tượng xuất hiện trong giấc mơ sau khi cô ngất đi, tóm lại một chữ khốn nạn, nghĩa là cuộc đời cô sau này cũng sẽ khốn khổ.

Từ nhỏ lớn lên được chiều như công chúa, có sức chịu đựng tinh thần kém, đã đứng trước bờ vực suy sụp, biết cuộc sống sau này của mình sẽ khốn khổ đến mức nào, cô lập tức rời đi cùng bố mẹ mà không chút do dự.