Mật Thất Mê Tình

Chưa có ai đánh giá truyện này!
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Bộ 8 Cao Gia Phong Vân Hệ Liệt
Ngoại truyện của hệ liệt Cao Gia Phong Vân Edit : Hắc Hầu lão bà bà Beta: Lynn
Xem Thêm

Đã là lúc giữa đêm, quý phủ Cao gia ngoại trừ thỉnh thoảng có vài tiếng “hừ a” quái dị kích người, cũng coi như vô cùng im lặng. Làm chủ nhà cũng rất không dễ, nhất là làm ở Cao gia, đó là không phải người thường nào cũng có thể gánh vác được. Lúc này, Cao Dật Hiên mới chậm rãi từ thư phòng đi ra, vẻ mặt lạnh lùng xen lẫn một tia ủ rũ. Bất quá kẻ biết chuyện rất hiểu rõ, công việc hàng ngày của Cao gia cho dù lộn xộn thế nào, cũng rất khó làm cho đường đường một minh chủ võ lâm mệt mỏi như thế, chỉ đáng thương gần đây gia sự quấn thân, đã ba ngày không thể trở về phòng…

Cao Dật Hiên nhanh chân bước, vòng qua sương phòng của các huynh đệ động tĩnh không nhỏ, thẳng tiến về phòng của mình.

Đẩy cửa chỉ thấy Vệ Ưởng đang ngọt ngào ngủ say, khuôn mặt thanh tú của hắn nhất thời làm cho Cao Dật Hiên nhìn đến khốn ý toàn vô, nhìn ái nhân ngủ làm y thần ra mặt, lập tức ôn nhu cúi xuống dán lên đôi môi hồng nhuận của Vệ Ưởng. Mới đầu chỉ là như chuồn chuồn lướt nước, nhưng y luyến tiếc rời đi, dần dần nụ hôn kia trở nên hỏa nhiệt bừng bừng mãnh liệt, tùy ý thỏa mãn cướp đi hết thảy răng môi của Vệ Ưởng. Ba ngày không thấy cố nhân có điểm kìm lòng không đậu a!

Có ai ngủ mà lại quen với loại hôn không có dấu hiệu ngừng này chứ? Vệ Ưởng còn ngáy ngủ mở mắt ra, vừa thấy Cao Dật Hiên, liền lập tức lộ ra nụ cười ậm ờ: “Cao Dật Hiên? Đã trễ thế này, ngươi…”

Cao Dật Hiên lúc này mới rời môi, “A, làm ngươi tỉnh!”

“Ân…Cũng không có, vốn ta ngủ cũng không sâu. Huống hồ…ngươi lại không ở bên…” Không biết là noãn ý (tình cảm ấm áp) như xuân hay là thẹn thùng nhè nhẹ, trên mặt Vệ Ưởng ửng vẻ đo đỏ nhàn nhạt, còn hơi lấm tấm mồ hôi.

“Nga? Nói như vậy, ngươi luôn suy nghĩ đến ta sao?” Cao Dật Hiên nhất thời cảm thấy tình nhân của mình hiện giờ cực kỳ xinh đẹp.

“Không có mà!” Mặt Vệ Ưởng càng đỏ hơn, “Người ta chỉ là nghĩ, ngươi bận mấy ngày, cũng không trở về nghỉ ngơi…”

“Hử, nói như vậy rốt cuộc ngươi vẫn là nghĩ đến ta!” Cao Dật Hiên cười xảo quyệt, “Không cần phải gấp, ta đây chẳng phải đã trở về rồi sao.” Dứt lời, y liền tiện thể đem Vệ Ưởng lần nữa áp đảo ở đầu giường.

“Ngươi…Thật đáng ghét! Nặng quá!” Vệ Ưởng đánh “yêu” y một chút, làm bộ muốn đẩy y ra.

“Ngươi ngoan ngoãn không được lộn xộn, ta sẽ không đáng ghét nữa!” Cao Dật Hiên “mổ” nhẹ lên trán hắn một chút.

Lúc này Vệ Ưởng lộ ra vẻ mặt hạnh phúc, làm nũng nói: “Cao Dật Hiên, mấy ngày nay ngươi đều không giúp ta…ngươi luôn bận ơi là bận, mà ngay cả buổi sáng đều ta tự tập!”

“Thực xin lỗi, Vệ Ưởng, mấy ngày ta chỉ biết bận bịu, là ta không tốt.” Y lấy tay gạt mớ tóc trên trán, nói yêu thương: “Nói đi, muốn ta đền cho người gì nào?”

“Được thôi, ta nghĩ ngươi phải đưa ta ra ngoài giải sầu, phải tản mạn suốt ngày, hơn nữa chỉ một mình ngươi giúp ta, ngươi có chịu hay không?”

“Được, vậy ngày mai! Ngày mai cái gì ta cũng không làm, chỉ đi với một mình ngươi, xem như du xuân, có thể đi?” Cao Dật Hiên người bận rộn này cư nhiên lại đồng ý.

“Thật sao?!” Vệ Ưởng thất thanh cao hứng lên: “Ngươi cũng đừng gạt ta!” Nhưng nghĩ đi nghĩ lại công việc Cao gia nhật lí vạn ky: “Ngươi bận rộn như vậy…”

“Ngoại sự của Cao gia ta đều toàn quyền giao cho Hắc Ảnh rồi đi ra ngoài, Tiêu Tiêu cũng đi theo.”

“Thật sự?”

“Ta khi nào đã gạt ngươi!” Cao Dật Hiên lại cười xảo quyệt, nói có chút ý vị khác: “Vậy ngươi cũng muốn hảo hảo báo đáp ta nga!” Nói xong, liền lần nữa bắt đầu nụ hôn nóng rực.

“Đừng… Cao Dật Hiên…Đáng ghét!” Đôi môi của Vệ Ưởng hoàn toàn bị ngăn lại, nhất thời không thể nói rõ.

“Hư…Đừng nói, ngoan một chút, người khác đã ngủ rồi!” Cao Dật Hiên ôn nhu nghiêng người đem Vệ Ưởng chặt chẽ đặt ở dưới thân, chậm rãi bắt đầu cởi bỏ vạt áo đã lỏng lẻo của Vệ Ưởng. Dưới nụ hôn khí thế hừng hực, hô hấp hai người dần dần trở nên dồn dập hơn…

Được rồi, hiện tại tất cả các phòng của Cao gia đều nhất trí hành động!

Ngày kế quả nhiên là thời tiết cảnh xuân tươi đẹp, rất thích hợp ra ngoài du lịch. Tuy rằng Cao Dật Hiên sợ Vệ Ưởng quá mệt mỏi để cho hắn ngủ nhiều một chút, nhưng lúc bọn hắn chuẩn bị rời khỏi đại môn Cao gia, một vài huynh đệ còn chưa rời giường.

Cao Dật Hiên đã nói chỉ bồi một mình Vệ Ưởng, cho nên không dẫn hắn ra ngoài đường phố, mà chỉ đi vào triền núi không xa, dày cây rậm rừng, rất có mùi vị vào xuân. Nơi này có rất ít dấu vết người, cho nên không đến mức làm cho Vệ Ưởng mắt thấy chính mình nhìn người qua đường biến thành bình giấm chua nhỏ.

Dù sao Vệ Ưởng cũng là hài tử còn nhỏ, một khi không cho hắn đọc sách viết chữ, buông tay để hắn chơi đùa mà vẫn còn tinh lực dồi dào. Làm cho Cao Dật Hiên lo lắng gọi “Chậm một chút, cẩn thận một chút!” Bất quá hắn làm sao chịu đi chậm lại, cơ hồ không ngừng tán loạn khắp nơi. Cao Dật Hiên nhìn Vệ Ưởng, khuôn mặt luôn luôn lãnh mặc lúc này lại trần ngập hạnh phúc.

Bất quá ngay lúc Vệ Ưởng vừa chạy khỏi tầm mắt của y, đã nghe một tiếng bi thảm cực điểm “Ai nha — ”

“Vệ Ưởng!” Cao Dật Hiên bỗng nhiên phát giác tình huống không ổn, phi thân chạy nơi tiếng kêu truyền đến, cũng không thấy thân ảnh Vệ Ưởng.”Vệ Ưởng! Trả lời ta a!” Giọng y có chút khàn khàn.

“Cao Dật Hiên, ta ở trong này!” Âm thanh mềm mại của Vệ Ưởng truyền đến, “Đau quá nga…” Giọng của hắn có đệm một chút tiếng vang.

Cao Dật Hiên mới cúi đầu, phát hiện âm thanh là từ đám cây dày đặc phía trước truyền ra “Vệ Ưởng, ngươi làm sao vậy?” Y quát.

“Ta ở dưới này! Lại đây giúp giúp ta a –” Âm thanh theo dưới đám cây lại truyền ra.

Cao Dật Hiên đẩy đám lá ra, phát hiện sau đám dây leo dày đặc lại che đậy một cái động, vì vậy mà Vệ Ưởng của y đã thê thảm rơi xuống đó, y thả người nhẹ nhàng nhảy vào trong động, quả nhiên là một thân hảo khinh công!

“Ngươi thế nào? Không bị đập chỗ nào chứ?” Cao Dật Hiên kéo qua Vệ Ưởng, lấy tay vạch chỗ này vạch chỗ kia ra xem “Bị thương chỗ nào, nói cho ta biết?”

“Không sao, chỉ là ngã đau, không có gì đáng lo.” Vệ Ưởng rất chú ý kéo lấy ống tay áo của Cao Dật Hiên “Nơi này lại có thể có cái động lớn như vậy nhỉ!” Hắn cơ hồ là chưa hoảng hồn liền lại nổi máu tò mò.”Theo giúp ta nhìn xem!”

Cao Dật Hiên một phen dắt Vệ Ưởng lại, “Có thể xem, nhưng không được rời ta quá xa biết không, theo sát ta!”

Cái động ẩn này khá đẹp, cửa động không lớn, nhưng thật sự đã đi vào trong này thì biết là “Có bồng lai khác” . Bên trong động vô cùng rộng, thật không uổng để người ta chứng kiến. Cao Dật Hiên gắt gao lôi kéo Vệ Ưởng đi về phía trước. Y tuyệt đối không có thể dễ dàng tha thứ tiểu tử này lại nhảy ra khỏi tầm nữa, lại đến một tiếng gì đó”A nha –”

Vệ Ưởng bị nắm chặt, mặc dù không đến mức lộn xộn, nhưng là chỉ không được tò mò chạm này đυ.ng nọ. Đột nhiên hắn phát hiện trên vách đá bức tường bên trái có viên kim chúc tròn tròn nho nhỏ, còn chưa đợi Cao Dật Hiên lên tiếng “Không nên đυ.ng!” Vệ Ưởng liền nhanh chóng vươn tay, viên tròn kia lại dễ dàng bị kéo ra nửa thước, lập tức Cao Dật Hiên gần đó cực kỳ không muốn nghe đến một tiếng “A nha –” nữa.

Đột nhiên Vệ Ưởng bên cạnh tường đá theo viên đá bị lôi ra di động một chút, chỉ một thoáng rạn ra một cái cửa, còn mang theo chấn động rất lớn. Vệ Ưởng không xong chao đảo, một tay túm ống tay áo của Cao Dật Hiên, một tay lại với với ngã tới cái cửa động kia. Cao Dật Hiên sao có thể để Vệ Ưởng té ngã, một bước dài, với tay ôm lấy cái eo nhỏ nhắn của Vệ Ưởng, đem toàn bị thân Vệ Ưởng nằm lọt trọng ngực mình, rồi theo hắn ngã xuống, làm cho mình đệm dưới Vệ Ưởng trước khi đυ.ng phải mặt đất, mà Vệ Ưởng chỉ có đập vào ngực của y. Hai người quấn lấy nhau còn chưa định thần, lại nghe một tiếng “Rắc”, cửa động trước mắt đã bị tảng đá lớn rơi xuống lăn vào cửa.

“Vệ Ưởng, cẩn thận!” Cao Dật Hiên mắt thấy tảng đá kia lăn tới hướng Vệ Ưởng, liền dùng sức một cước đạp tường đá, mang theo Vệ Ưởng trượt vào trong phía sau, “Ầm” một tiếng tảng đá to rơi xuống đất, nổi lên một trận khói bụi, liền không có động tĩnh, chỉ kém nửa phân nữa là có thể cắt đứt chân của Vệ Ưởng.”Có thương tích gì không?” Cao Dật Hiên khẩn trương buông tay sờ soạng trên người của Vệ Ưởng. Vệ Ưởng mù mờ lắc đầu, cứ gắt gao cầm lấy vạt áo của ái nhân không chịu buông. Cao Dật Hiên lúc này cũng là tâm có thừa sợ, bất quá may mắn không có thương tổn gì đến Vệ Ưởng của y, mà Vệ Ưởng là như lọt vào trong sương mù ngoại trừ giật mình ra hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì.

Thêm Bình Luận