Chương 27: Mời ăn cơm

Ngày kế, Âu Dương Húc đi khu vật liệu xây dựng mua xi măng, gạch và cát. Tự mình cậu xắn tay áo ở gara bắt đầu xây bệ bếp.

Sau khi mạt thế đến, mùa đông sẽ kéo dài rất lâu. Vì vậy Âu Dương Húc dự định xây hai bệ bếp mà người nông thôn hay dùng, lại để lên bếp hai cái nồi to dùng để nấu cho 12 người ăn. Đến lúc đó có thể lấy ra vừa có thể nấu cơm vừa có thể sưởi ấm, một công hai việc.

Đứng ở trong sân huấn luyện, nhìn các đội viên đang chạy bộ, Ngô Hạo Thiên thừ người ra, tổng cảm thấy hôm nay giống như thiếu thiếu cái gì.

"Lão đại, mấy ngày nay anh đem tên nhóc đánh không nhẹ nha. Anh nói cậu ta có thể không trở lại luôn không?" Vương Quân vui sướиɠ khi người gặp họa hỏi Ngô Hạo Thiên bên cạnh.

"Sao có thể?" Ngô Hạo Thiên mờ mịt nhìn trên sân huấn luyện đã không còn bóng dáng nhỏ nhỏ xinh xinh kia nữa, anh cũng không biết trong lòng là cảm giác gì.

Ở đây cũng không phải bệnh viện Võ Cảnh. Có lẽ có một ngày cậu thật sự sẽ đi, thật sự sẽ không bao giờ trở về nữa!

Nghĩ đến việc sẽ không được nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn đó nữa, Ngô Hạo Thiên đột nhiên cảm thấy trong lòng không rõ trống rỗng.

"Lão đại, thật ra tôi cảm thấy con người Âu Dương quân y cũng không tệ lắm. Nếu không thì chúng ta đối tốt với cậu ta chút đi, như vậy cậu ta sẽ không vì mệt mà chạy mất." Lưu Chí Siêu nói.

"Tôi đối với cậu ta không tốt à?"

Nghe vậy, trên trán Lưu Chí Siêu cùng Vương Quân hiện ra ba đường hắc tuyến. Tốt ở chỗ hình thức huấn luyện địa ngục đó của anh? Tốt ở chỗ mỗi tối anh đem người ta đánh đến kêu như gϊếŧ heo? Như vậy mà cũng được coi là tốt quá ha???

Ngô Hạo Thiên nhướng mắt nhìn hai người. Anh cảm thấy anh đối với tên nhóc đó rất không tồi, ban ngày mang cậu theo thao luyện, buổi tối còn giúp cậu huấn luyện riêng, chưa kể còn hoàn toàn miễn phí! Như vậy mà còn gọi là chưa tốt hay sao?

"Cầm!" Ngô Hạo Thiên đem đồng hồ bấm giây trong tay đưa cho Vương Quân, anh đi theo đội viên bộ đội đặc chủng cùng nhau chạy bộ.

"Này, lão đại hôm nay làm sao vậy?" Vương Quân nghiêng đầu nhìn Lưu Chí Siêu bên cạnh.



"Ai biết được?" Liếc nhìn Vương Quân, Lưu Chí Siêu cũng đi theo chạy bộ.

"Kỳ vậy?" Vương Quân gãi gãi đầu nhìn Ngô Hạo Thiên đang chạy đầu tiên trong đội ngũ, không thèm suy nghĩ nữa.

Ngô Hạo Thiên u buồn trống trãi giằng co hết một ngày, thẳng đến buổi tối 5 giờ kết thúc huấn luyện.

"Nè!" Nhìn thấy trên điện thoại hiện tên Âu Dương Húc, Ngô Hạo Thiên có chút gấp gáp tiếp điện thoại. Tâm tình bức thiết muốn nghe giọng của đối phương chỉ sợ chính bản thân anh cũng không có ý thức được đi!

"Hi, buổi tối anh có rảnh không?" Vội hết một ngày cũng đem bệ bếp xây xong, nồi và nắp nồi cũng chuẩn bị tốt. Âu Dương Húc về nhà tắm rửa, thấy thời gian vừa kịp lúc liền gọi qua cho Ngô Hạo Thiên.

"Cậu muốn về huấn luyện so đấu sao?" Ngô Hạo Thiên vội vàng hỏi.

"Không phải, tôi muốn hỏi anh có thời gian không, tôi muốn mời anh ra ngoài ăn cơm. Cơm nước xong chúng ta cũng nhau về quân khu."

Nghe cậu nói vậy, Ngô Hạo Thiên tâm tình rất tốt. "Thế nào, lương tâm bộc phát rồi, muốn mời tôi ăn cơm?"

"Ha ha ha, xem như đi, tốt xấu gì anh cũng là sư phụ của tôi mà, tôi cũng phải biết tôn sư trọng đạo chứ. Chầu này xem như là tiệc bái sư đi! Anh đi được hay không? Anh nếu không tới, tôi đây lại tiết kiệm được một khoản tiền đó."

Nghe được nửa câu sau của Âu Dương Húc, Ngô Hạo Thiên nhịn không được phun tào*. Tên nhóc này rõ ràng có tiền như vậy mà lại quá keo kiệt!

(*Phun tào: hành vi trào phúng, oán giận. Nghĩa trên mặt chữ của từ này là "nôn vào bát người ta", nghĩa rộng là quở trách không cho người ta mặt, giáp mặt vạch trần.)

"Nhóc con, cậu đừng keo kiệt như vậy được không. Cậu đã đáp ứng mời tôi ăn cơm!" Ngô Hạo Thiên lập tức tranh thủ phúc lợi của mình.

"Ha ha ha, được rồi, tôi bây giờ chạy qua tiếp anh đây!"

Ngô Hạo Thiên nghe tiếng cười sang sảng bên kia điện thoại của Âu Dương Húc, anh lập tức ý thức được mình lại bị tên nhóc này xỏ mũi.



"Tiểu tử thúi." Ngô Hạo Thiên nhìn màn hình tối lại, cười mắng một câu rồi cất điện thoại đi.

"Lão đại, đi, đi nhà ăn ăn cơm!" Vương Quân cùng Lưu Chí Siêu tới phòng ký túc xá của Ngô Hạo Thiên tìm anh đi ăn cơm.

"Không đi, tôi ra ngoài ăn, các cậu đi thôi!" Ngô Hạo Thiên mở tủ quần áo, đem quân trang mới tinh được xếp chỉnh tề không một nếp nhăn từ trong tủ lấy ra.

"Không phải chứ, lão đại, anh muốn đi ăn cơm với ai, không phải đi hẹn hò chứ?" Nhìn Ngô Hạo Thiên lấy quân trang mới tinh ra, Vương Quân có chút ngẩn người.

"Đúng vậy đó lão đại, có phải anh tìm được chị dâu rồi không?" Lưu Chí Siêu chớp chớp mắt, cũng cảm thấy rất có khả năng.

Nếu theo lý thuyết chỉ là ăn bữa cơm bình thường thì cũng không đến nỗi mặc chính thức tới như vậy đâu!

"Nói loạn cái gì, chỉ là đi ra ngoài ăn một bữa cơm mà thôi." Ngô Hạo Thiên liếc nhìn bọn họ một cái, cẩn thận đem quân trang đặt ở trên giường.

"Được, vậy bọn tôi đi trước!" Lưu Chí Siêu mang theo Vương Quân rời đi.

"Này, sao cậu không để tôi hỏi một chút đi? Biết đâu có thể hỏi ra thì sao?" Vương Quân khó chịu nhìn Lưu Chí Siêu.

"Ngu ngốc, hỏi gì nữa, một lát nữa cứ đi thẳng ra cửa ngồi chờ không phải sẽ biết?"

"Đúng đúng, trước đi ăn cơm đã, ăn cơm xong chúng ta trở về chờ ở cửa nhìn xem chị dâu trông như thế nào."

"Được!" Hai người vội vàng nhanh chân đi đến nhà ăn.

END CHƯƠNG 28