Chương 51: Buổi tối cuối cùng

Nhìn thấy có người đang ở trong, Ngô Hạo Thiên lịch sự gật gật đầu chào hỏi người ta.

"Hạo Thiên, Trần Đông cũng gia nhập đội ngũ của chúng ta." Âu Dương Húc nghiêm túc nói.

"Ừ, anh biết rồi!" Ngô Hạo Thiên vừa đi tới vừa nói, thân mật ngồi bên cạnh cậu.

Nhìn thấy trên cổ của hai người đều có dấu vết giống nhau, Trần Đông rốt cuộc cũng hiểu ra Vương Quân kêu chị dâu là có ý gì. Thì ra, thì ra Âu Dương cùng với Ngô đại đội trưởng đang quen nhau???

"Âu Dương, cậu, cậu cùng Ngô đại đội trưởng, hai người?" Trần Đông nhìn hai người muốn nói lại thôi.

"Đúng, chúng tôi là người yêu!" Kéo lấy tay người đàn ông của mình, Âu Dương Húc không hề có ý giấu giếm hắn.

"Không, không phải người yêu, là bạn đời. Là muốn cả đời ở bên nhau." Ngô Hạo Thiên lên tiếng sửa lại cho đúng.

"Nhưng, chính là, Âu Dương cậu, cậu không phải thích nữ sao?" Trần Đông có chút phát ngốc trợn tròn mắt nhìn bạn tốt của mình.

"Nhưng bây giờ tôi thích anh ta a! Trần Đông, cậu sẽ không khinh thường tôi đồng tính luyến ái chứ?" Âu Dương Húc nhíu mày hỏi.

"Không, tôi không có ý khinh thường hai người. Chỉ là, chỉ là chuyện này hơi bất ngờ!" Tha thứ cho hắn, hắn không có trái tim mạnh mẽ như vậy, thực sự là có chút khó tiếp thu đó!

"Ha ha ha, không có việc gì, cậu cứ chậm rãi tiếp nhận chúng tôi là được rồi. Đúng rồi, cậu nói Hoàng Y Y bị thương rất nặng, vậy hiện giờ ả thế nào rồi?" Âu Dương Húc quan tâm hỏi việc về Hoàng Y Y.

"À, nghe Tô San nói cô ta đang điều trị ở bệnh viện nhỏ mà các cô ấy đang thực tập, cậu cũng biết điều kiện trong nhà của Hoàng Y Y không tốt mà, cho nên không còn tiền lo tiền thuốc men. Tô San đang kêu gọi mọi người trên trang web trường quyên góp tiền điều trị cho Hoàng Y Y đó. Nhưng mà tình huống không mấy khả quan, người quyên góp tiền cũng không nhiều!"

Nghe đến đây, Âu Dương Húc hừ cười một tiếng. Tốt nhất là để cho Hoàng Y Y trực tiếp chết ở bệnh viện, đỡ mắc công cậu phải động thủ.

"Đúng rồi, Trần Đông, tôi cũng có chuyện muốn nói với cậu!" Âu Dương Húc nhìn về phía người đàn ông bên cạnh mình.

Ngô Hạo Thiên gật đầu, đem chuyện mạt thế một năm một mười nói cho Trần Đông.

"Cái gì? Đêm nay chính là mạt thế à???" Trần Đông khϊếp sợ trừng mắt nhìn hai người ngồi trước mặt mình.

"Đúng vậy, vì thế nên tôi mới gọi cậu lại đây đó." Âu Dương Húc gật đầu nói.

Để cho Trần Đông tới đưa thuốc không phải là mục đích của cậu, đem người kéo vào trong đội ngũ mới chính là mục đích của Âu Dương Húc.

"Vậy, tôi có phải nên mua một ít thức ăn, nước uống gì đó đúng không." Trần Đông qua hơn nửa ngày mới phản ứng lại được.

"Không cần đâu, chúng tôi đã chuẩn bị tốt vật tư hết rồi. Cậu gia nhập vào đội của chúng tôi là được!" Ngô Hạo Thiên mỉm cười nói.

"Được!" Trần Đông gật đầu tỏ vẻ đồng ý gia nhập.

"Đi thôi, đi ra ngoài hỗ trợ!" Âu Dương Húc vỗ vỗ vai bạn tốt của mình.

"Ừ!" Trần Đông nghe vậy liền đi theo Âu Dương Húc và Ngô Hạo Thiên ra khỏi phòng.

- ---------------

Buổi chiều 5 giờ, Hải thị mưa to tầm tã, mọi người đứng ở cửa sổ sát đất trên lầu một, yên lặng nhìn ra ngoài cửa sổ.

Đây là cơn mưa axit đem virus W ở Bành Thành và nguồn năng lượng W vào Hải Thành. Sau cơn mưa này, tình hình dịch bệnh ở mạt thế chính thức nhanh chóng tràn lan ở mỗi một tấc đất của Vinh Quốc, giống như măng mọc sau mưa vậy, một phát không thể quay lại!

"Mọi người ăn cơm đi!" Âu Dương Húc đem đồ ăn bày hết lên bàn, gọi mọi người ăn cơm.

Nhìn thức ăn phong phú đầy trên bàn, mọi người đều trầm mặc ngồi vào vị trí.



"Tới, các đồng đội tốt, anh em tốt của tôi. Tôi kính mọi người một ly." Ngô Hạo Thiên là người đầu tiên giơ ly rượu lên nhìn về phía mọi người.

"Được rồi, có chuyện gì lớn đâu, tới một cái chém một cái! Uống rượu!" Nhìn một đám người héo rũ, Vương Quân thét to một tiếng.

"Đúng vậy, mọi người uống rượu đi, nhìn xem hôm nay chúng ta có tới 28 món lận đó!" Lưu Chí Siêu cũng gật đầu giơ lên ly rượu.

Nhìn nhìn bọn họ, các chiến sĩ khác cũng sôi nổi giơ ly rượu lên. Mọi người ngẩng đầu nâng ly uống xong ly rượu đầu tiên.

"Đang ngồi ở đây đều biết đêm nay 8 giờ sẽ xảy ra việc gì, tôi cũng không nói gì nhiều nữa. Sáng sớm ngày mai người có thể tỉnh lại sẽ là người thường, giống như hiện tại. Người ngày hôm sau nữa tỉnh lại sẽ là người thức tỉnh có được nguồn năng lượng W, có thể thức tỉnh năng lực cường đại, so với hiện tại sẽ càng thêm lợi hại. Mà người ngày thứ ba tỉnh lại sẽ là người bị cảm nhiễm virus W thành tang thi ăn thịt người, bị người đó cào trúng hoặc bị cắn đều sẽ bị nhiễm virus W!"

Nghe Ngô Hạo Thiên nói xong, mọi người trong phòng đều cực kỳ yên tĩnh. Bọn họ không sợ tiếp tục làm người thường, bọn họ chỉ sợ chính mình sẽ trở thành quái vật thôi.

"Mọi người không cần nghĩ quá nhiều, phòng ngọc thạch có thể trợ giúp chúng ta hấp thụ càng nhiều nguồn năng lượng W. Chỉ cần chúng ta cũng có đủ nguồn năng lượng thì mỗi người đều có bảy phần khả năng trở thành người thức tỉnh dị năng." Âu Dương Húc vội vàng cổ vũ mọi người.

Trên thực tế, phong ngọc thạch có thể trợ giúp được bao nhiêu thì Âu Dương Húc cũng không quá rõ. Nhưng cậu muốn làm cho mọi người an tâm.

Nghe Âu Dương Húc nói vậy, tất cả mọi người phấn chấn lên.

"Đúng vậy, chúng ta có phòng ngọc thạch của chị dâu mà? Sợ hãi cái gì chứ?"

"Đúng vậy, đúng vậy!" Trên gương mặt mỗi chiến sĩ đều hiện lên nét tươi cười an lòng.

Nhìn mọi người như vậy, Ngô Hạo Thiên khẽ gật đầu.

"Nói vậy thì mọi người cũng đều biết, Tiểu Húc là người yêu của Ngô Hạo Thiên tôi. Cho nên, tôi ở chỗ này nhờ tất cả mọi người, nếu Ngô Hạo Thiên tôi bất hạnh trở thành tang thi, tôi hy vọng mọi người có thể giúp tôi chăm sóc cho Tiểu Húc, giúp cho Tiểu Húc có thể sống sót ở mạt thế!"

Ngô Hạo Thiên biết, bản thân anh trong nguyên tác chính là tang thi vương, cho nên anh rất sợ có một ngày anh biến thành tang thi sẽ không thể bảo vệ người mà anh yêu được nữa.

"Lão đại, đang êm đẹp, anh nói cái này làm gì chứ?" Nghe Ngô Hạo Thiên nói vậy, Vương Quân bất mãn kháng nghị.

Vốn dĩ mọi người đều đang rất cao hứng, kết quả Ngô Hạo Thiên nói ra lời này lập tức làm cho mọi người lại héo.

"Lão đại anh yên tâm, anh sẽ không có việc gì. Nếu anh thật sự xảy ra chuyện, chúng tôi nhất định sẽ giúp anh chăm sóc tốt cho chị dâu." Lưu Chí Siêu gật đầu bảo đảm.

"Đúng vậy, chúng tôi sẽ giúp anh chăm sóc tốt cho chị dâu!" Vương Quân nói lại, các chiến sĩ khác cũng sôi nổi gật đầu.

Nghe Ngô Hạo Thiên an bài như vậy, Tần Phương rất vừa lòng nhìn anh! Không thể không nói, vào ngay lúc này, bà thật sự cảm kích những lời này của Ngô Hạo Thiên!

"Được rồi, mọi người ăn cơm đi. Thời gian không còn nhiều lắm!" Âu Dương Húc nhắc nhở.

"Tới tới tới, bắt đầu ăn!" Vương Quân vừa nói vừa gắp một cái đùi gà.

Nhìn Vương Quân ăn ngấu nghiến, mọi người cười ha ha.

"A, ăn ngon, thức ăn này ai làm vậy, ăn ngon thật!" Vương Quân vừa ăn vừa khen đầu bếp.

"Tôi làm!" Trần Đông liếc nhìn hắn thấp giọng nói.

"Được nha cậu nhóc, cậu có thiên phú làm đầu bếp. Về sau cậu làm tổ trưởng tổ nhà bếp của đại đội bộ đội đặc chủng của chúng tôi đi!" Vương Quân đĩnh đạc nói.

"Ha ha ha..." Nghe vị Vương phó đội trưởng ra lệnh, Trần Đông cười.

Chỉ sợ hắn trừ bỏ việc quản quản hậu cần làm làm cơm ra thì thật sự hắn không làm được cái gì khác!



- -------------

Buổi tối, 7 giờ 50 phút. Mọi người cơm nước xong, đi tới lầu hai có phòng ngọc thạch đã được bố trí từ trước.

Thật ra nói là phòng ngọc thạch chính là bày ngọc thạch ra đầy đất, không có bất kỳ gia cụ nào, chỉ có một phòng trống hoác bày đầy ngọc thạch trên sàn nhà mà thôi.

Tất cả mọi người vào trong xong, Ngô Hạo Thiên khóa cửa phòng lại.

Mọi người sau khi vào đều tự tìm cho mình một chỗ trống nằm xuống, yên lặng chờ đợi tới 8 giờ - thời điểm làm cho tất cả mọi người đều lâm vào ngủ say.

Nằm bên cạnh người yêu, Âu Dương Húc nắm lấy tay Ngô Hạo Thiên.

"Ngủ đi!" Ngô Hạo Thiên nhẹ nhàng hôn hôn lên mặt cậu, ý bảo cậu đi ngủ.

"Ừ!" Âu Dương Húc nhắm mắt lại nhẹ nhàng dựa vào vai người đàn ông của mình.

Nhìn cậu gối đầu lên vai mình, khóe miệng Ngô Hạo Thiên treo lên nụ cười hạnh phúc.

- -------------

Hai ngày sau, Âu Dương Húc là người đầu tiên tỉnh lại.

Mở mắt ra, nhìn lịch vạn niên trên tường, Âu Dương Húc nhẹ nhàng giơ lên khóe miệng. Là ngày 26 tháng 6, xem ra cậu là người thức tỉnh dị năng! (từ giờ sẽ đổi từ thành "dị năng giả" nhé!) Thật tốt quá, đời trước nguyên chủ là người thường, không nghĩ tới đời này cậu trở thành dị năng giả!

Nghĩ như thế, Âu Dương Húc ngồi dậy, nâng tay lên, hai viên cầu nhỏ như trứng cút xuất hiện trong lòng bàn tay cậu.

Nhìn hai viên cầu nhỏ một đen một tím trong lòng bàn tay, Âu Dương Húc trước đó còn vui mừng lúc này lập tức suy sụp. Còn tưởng là dị năng gì lợi hại lắm? Hóa ra là dị năng không gian vặn cùng với dị năng điều khiển*. (* từ này chưa rõ, sẽ xem xét chỉnh lại sau, tạm để từ này nha)

Tuy rằng hai dị năng này tới cấp 5 sẽ rất lợi hại, nhưng giai đoạn trước đó thật sự rất yếu. Nói cách khác, nếu mạng của cậu có thể sống tới cấp 5, cậu sẽ là một dị năng giả cực kỳ mạnh. Nếu không sống được tới đó, vậy thì cùng người thường giống nhau không khác gì.

"Âu Dương!" Trần Đông tỉnh lại xoa xoa đôi mắt, nhẹ gọi Âu Dương Húc.

"Trần Đông, cậu tỉnh rồi á. Mau cho tôi nhìn xem cậu thức tỉnh dị năng gì thế?" Âu Dương Húc hưng phấn chạy tới bên người hắn.

"Dị năng, tôi là dị năng giả rồi à?" Trần Đông nhìn bạn tốt không tin tưởng hỏi.

"Đúng vậy, bây giờ đã là ngày 26 tháng 6, buổi sáng 7 giờ 26 phút!" Âu Dương Húc chỉ chỉ lịch vạn niên trên tường.

"Đúng ha, là ngày 26!" Liếc thấy lịch ngày, Trần Đông vui sướиɠ không thôi.

"Duỗi tay ra, tôi nhìn xem cậu là dị năng gì!" Âu Dương nôn nóng thúc giục.

"Ừ!" Trần Đông gật đầu mở ra bàn tay, một viên cầu nhỏ màu lam trong lòng bàn tay hắn chuyển động xoay vòng.

"Là dị năng hệ Thủy!" Giống như bên trong nguyên tác, Trần Đông thức tỉnh chính là dị năng hệ thủy.

"Ừ!" Trần Đông gật đầu tỏ vẻ hiểu.

"Đi thôi, chúng ta xuống lầu trước ăn một bữa cơm đã!" Âu Dương Húc vừa nói vừa đi ra ngoài.

"Chính là, bọn họ..." Nhìn trên sàn nhà vẫn chưa có ai khác tỉnh dậy, Trần Đông có chút không muốn đi.

"Không có việc gì, muốn biến thành tang thi cũng phải qua 12 giờ đêm nay. Tạm thời bây giờ biến không được đâu!" Hiện tại mới hơn 7 giờ sáng thôi, tạm thời vẫn sẽ không xảy ra việc gì.

Nghe Âu Dương Húc nói xong, Trần Đông cười cười. "Vậy đi ăn cơm đi!"