Chương 1

Các mặt báo đang đăng tin hot nhất hiện đã năm tháng trôi qua nhưng vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại.

"Gì? Ở A tỉnh lại bị mất lương thực à?"

"Có khi nào là người ngoài hành tinh không?"

Tivi đang phát lại đoạn video của một nhà kho lương thực, trong chớp nhoáng thấy có một bóng đen ở góc khuất sau đó thì lương thực đều bị biến mất.

Rất nhiều đoạn video đều có một bóng hình đen như thế trong vài giây ngắn ngủi lương thực liền bị biến mất ngay cả một chút dấu vết cũng không lưu lại.

Ở phía bên đường có một cậu thanh niên khoảng tầm 14-15 tuổi đang ngậm một que kẹo nhìn trầm trầm vào màn hình lớn quảng trường đang phát sóng. Cậu nhếch môi khẽ cười, như đang cảm thấy vui vẻ lắm.

Đúng thật rất vui vẻ, đó là chiến tích cậu gây ra còn gì.

Nhìn xem, đời này cũng được nổi tiếng rồi. Người ngoài hành tinh? Người có siêu năng lực kì lạ? Ha ha buồn cười chết mất.

Đang cười thì cậu có cảm giác như có rất nhiều con mắt đang nhìn mình, cậu liếc sang thì thấy có vài người đang đi đường cũng tò mò dừng lại nhìn cậu với vẻ mặt đầy sự khó hiểu và tò mò.

Cậu ngại ngùng mà kéo chiếc mũ thấp xuống như muốn che đi khuôn mặt, có ông lão đi đến gần, nhẹ chạm vào đầu cậu mà hỏi: "Con bị làm sao vậy? Ba mẹ con đâu"

Cậu ngượng ngùng mà càng thêm cúi thấp đầu, lắc lắc đầu tránh khỏi bàn tay của ông lão mà đi ra thật xa, sau đó chọn thời cơ thích hợp dùng hết sức mà chạy.

Còn không chạy thì đứng đó cho người ta nhìn như con khỉ à? Đường đường là một lão nhân gia sống hơn 200 năm giờ đây bị một thằng nhóc mới 40-50 tuổi sờ đầu.

Trời ơi, giang hồ mà biết thì mặt mũi Khương Lương ta biết để ở đâu.

Chạy đến một chỗ vắng người Khương Lương liền dừng chân nghỉ mệt, liếc nhìn thấy một quán gà nướng bên đường bụng lại trở nên cồn cào. Ánh mắt cậu hướng đến chỗ con gà đang quay trên lửa, một ý niệm trong đầu hiện lên, con gà trong chốc lác liền bốc hơi khỏi xiên nướng.

Khương Lương đắc ý cười, đi xa ra khỏi quán gà nướng rồi đưa tay vào cái túi nhỏ bên cạnh, lục lọi như đang tìm thứ gì đấy.

Một cái đùi gà còn nóng hôi hổi ở trước mắt, Khương Lương hít hà một hơi thật sâu, hương thơm làm cậu chảy nước miếng, liền nhanh chống mà hả miệng cắn một miếng lớn đùi gà.

Vị mặn nhẹ cùng với vị cay tê tê lan tỏa khắp đầu lưỡi, khi cắn vào lớp da bên ngoài giòn tan hòa quyện với thịt nóng bên trong, tạo nên một hương vị tuyệt đỉnh.

Khương Lương cảm thấy mỹ mãn mà nhanh chống xử lý hết cái đùi, ngay cả xương cũng không tha.

Cậu ngồi nghỉ trên ghế đá bên đường, ngẩn đầu nhìn bầu trời trong xanh một cách hưởng thụ.

"Thật tốt, bầu trời cũng thật trong xanh"

Khương Lương khẽ nhếch môi, nhưng rất nhanh khuôn mặt lại trở nên nguy hiểm.

"Nhưng rất nhanh sẽ kết thúc"

Nhớ lại 6 tháng trước, Khương Lương thức dậy ở trên giường một cách bàng hoàng...

"Aaaaa"

Cậu bật dậy trên giường, hơi thở dồn dập như vừa gặp phải thứ gì đáng sợ. Khương Lương đưa tay lên trước mặt, sau đó quay đầu nhìn khắp nơi một vòng.

Đây là đâu?

Khương Lương ngơ ngác nhìn mọi thứ, trong đầu lại vang vọng lên một giọng nói.

"Hết giá trị thì sẽ bị vứt bỏ"

Cậu ôm chặt đầu cảm thấy thật đau đớn, một lúc sau mới thoát ra trạng thái đấy, dần dần ổn định lại.

Mọi thứ ở nơi này khiến cho cậu có cảm giác thật quen thuộc, liếc mắt sang bức ảnh trên đầu giường, đang định đưa tay cầm lấy, thì nghe thấy tiếng gõ cửa.

Khương Lương trở nên cảnh giác, đứng bật dậy khỏi giường trong tay xuất hiện một ngon lửa màu đỏ, cậu tiến đến gần nơi phát ra âm thanh.

Người bên ngoài không nghe thấy động tĩnh bên trong, liền tự ý mở cửa bước vào, ngay lúc Khương Lương muốn một phát động thủ gϊếŧ chết người kia, thì lại nhìn thấy khuôn mặt của người đó.

Tay đưa về phía trước nhanh chống khựng lại trên không trung, ngọn lửa trong tay cũng biến mất, cậu đứng sững sờ ở trước cửa.

Người phụ nữ bước vào, trên tay còn cầm một đĩa bánh cùng với ly sữa tươi.

Nhìn thấy Khương Lương đứng đơ người trước cửa bà hơi tò mò: "Con trai? Sao hôm nay dậy sớm thế, hôm qua còn bảo ngủ đến trưa cơ mà"

Khương Lương bất động không dám tin vào mắt mình, trong đầu cậu ngàn vạn suy nghĩ bao quanh. Bao nhiêu kí ức và nỗi nhớ ùa về. Cậu nhớ rồi, cậu biết đây là đâu, cậu biết người trước mặt là ai.

Là mẹ cậu, đây là nhà của cậu.

Thấy Khương Lương bất động không trả lời, bà Uyển liền lo lắng: "Sao đấy con?"

Khương Lương như trở lại thực tại, lao vào ôm chầm lấy bà, nước mắt trong vô thức chảy ra.

Bà Uyển thấy thế thì lo lắng, cứ hỏi han liên tục, còn khương Lương cũng chỉ có khóc một lời cũng không thể nói ra.

Gần 200 năm sống trong cô độc, hiện tại gặp lại người mẹ thân yêu.

Vào đời trước, dịch bệnh nổ ra sau một trận mưa dài 2 tuần thì con người dần dần biến đổi. Người nhà cậu không may dính phải trận mưa đó, sốt mấy ngày liền sau đó trở nên điên dại mà cắn người khác, hay nói đúng hơn đã trở thành zombie.

Lúc đó Khương Lương không biết gì, cậu đang ngủ ở trên phòng thì nghe thấy âm thanh la hét thảm thiết ở bên dưới. Khi cậu đi xuống thì khắp nhà đã đầy máu, thân xác người giúp việc bị hai người đàn ông và phụ nữ gặm nhấm. Đó là ba và mẹ cậu.