Chương 362: Bỏ thuốc (2)

Nằm trong phòng khách sạn, Trương Mỹ Vân và Lại Minh Nguyệt không dám rời màn hình kết nối camera trong phòng Sophia Ngô nửa giây.

Họ sợ chỉ cần sơ sẩy một chút thôi là Chúng Thanh Phong sẽ bị cô ta ăn sạch sẽ.

Khi thấy Sophia Ngô bỏ thuốc vào chai nước rồi nhanh chóng tựa người vào ghế sô pha, bày ra dáng vẻ mệt mỏi, Lại Minh Nguyệt bĩu môi: "Kế ra diễn xuất của cô ta cũng không tồi"

"Hạng phụ nữ tâm cơ thế này không dạy cho cô ta một bài học không được."

Trương Mỹ Vân nghiến răng, thò tay vào trong túi thịt bò khô, lấy ra một miếng bỏ vào miệng nhai ngấu nghiến.

Đột nhiên Lại Minh Nguyệt quay sang nhìn Trương Mỹ Vân hỏi: "Mày nghĩ liệu Chúng Thanh Phong có trúng kế của Sophia Ngô không?"

"Hên xui"

Về cơ bản Trương Mỹ Vân cũng đã đoán ra được loại thuốc mà Sophia Ngô bỏ vào chai nước định để Chúng Thanh Phong uống là thứ gì.

Vì vậy chỉ cân Thanh Phong uống chai nước kia, Mỹ Vân và Minh Nguyệt sẽ lập tức phá cửa xông vào, kiên quyết không để Sophia Ngô chạm tới dù chỉ là một sợi tóc trên người Thanh Phong.

Vừa ăn đồ ăn vặt, Trương Mỹ Vân và Lại Minh Nguyệt vừa chăm chú theo dõi từng cử chỉ của Sophia Ngô.

Sau khi rời khỏi phòng Sophia Ngô, khoảng năm phút sau Chúng Thanh Phong quay lại với một cốc nước đường trên tay.

Vừa nghe tiếng cửa mở, Sophia Ngô liền bày ra bộ dạng mệt mỏi giống như sắp ngất xỉu tới nơi.

Cô ta hé mắt nhìn Chúng Thanh Phong hỏi: "Anh quay lại rồi à?"

Dáng vẻ một người phụ nữ xinh đẹp yếu đuối của Sophia Ngô lúc này thật khiến người ta động lòng, muốn chở che, bảo vệ.

Chúng Thanh Phong bước tới phía chiếc ghế Sophia Ngô đang nửa nằm nửa ngồi.

Liếc thấy chiếc váy xẻ tà của Sophia đã kéo lên quá đầu đối, khoe ra đôi chân trắng nõn nà, thon dài của cô ta lập tức Thanh Phong quay mặt đi chỗ khác.

Quan sát thấy hành động này của Chúng Thanh Phong, Lại Minh Nguyệt không tiếc lời dành tặng anh một lời khen: "Xem ra người đàn ông này cũng có một chút bản lĩnh."

Trương Mỹ Vân hừ một tiếng, rồi đưa mắt liếc xéo bạn mình.

Cô chanh chua nói: "Không phải người đàn ông nào cũng suy nghĩ bằng nửa thân dưới đâu"

Trước sự mê trai vô biên của bạn mình, Lại Minh Nguyệt không kiềm được lòng móc mỉa một câu: "Tao biết rồi, Chúng Thanh Phong của mày là tuyệt nhất, đẹp trai nhất, thông minh nhất, tử tế nhất được chưa?"

Không chút ngần ngại, Trương Mỹ Vân thừa nhận tất cả những điều Lại Minh Nguyệt vừa nói: "Xem ra mày cũng có mắt nhìn người đấy"

Lại Minh Nguyệt giả vờ nôn khan.

Lúc này, tại phòng của Sophia Ngô.

Chúng Thanh Phong không có ý định ngồi xuống, anh cứ đứng im tại chỗ, nghiêng người đặt cốc nước đường xuống cái bàn trước mặt Sophia Ngô.

Anh thúc giục: "Vẫn còn ấm đấy.

Em uống đi!"

"Cảm ơn anh!"

Sophia Ngô đưa đôi tay run rẩy của mình về phía bàn để lấy cốc nước nhưng tới giữa chừng thì cánh tay vô lực, rơi xuống bên người.

Chúng Thanh Phong khẽ nhíu mày.

Anh cho rằng tỉnh trạng của Sophia Ngô không nghiêm trọng tới mức đến cốc nước cũng không cầm nổi.

Nhưng nếu cô ta muốn diễn thì anh sẽ phối hợp với cô ta một chút, cùng nhau diễn cho trọn vở kịch này.

Kịch mà chỉ có một người diễn thì sẽ không vui.

Không để Chúng Thanh Phong kịp lên tiếng, Sophia Ngô đã chủ động nhờ vả: "Thanh Phong, tay chân em bủn rủn, chẳng có chút lực nào cả.Anh có thể cảm cốc nước đường lên giúp em được không?"

"Tất nhiên rồi!"

Chúng Thanh Phong nhanh chóng đồng ý.

Từ đáy mắt Sophia Ngô ánh lên một tia vui sướиɠ.

Xem ra kế hoạch của cô ta đang được tiến triển một cách hết sức thuận lợi.

Chúng Thanh Phong nghiêng người cúi xuống, cầm cốc nước đường lên sau đó ngồi xuống bên cạnh Sophia Ngô, nâng người cô ta lên, giúp cô ta uống.

Lợi dụng cơ hội này Sophia Ngô bám chặt lấy Chúng Thanh Phong không chịu buông.

Cô ta uống từng ngụm nhỏ một cách hết sức khó khăn.

Biết Sophia Ngô đang giả bộ nhưng Chúng Thanh Phong muốn tìm hiểu xem rốt cuộc cô ta muốn làm gì nên không vạch trần ngay lập tức.

Ở phía bên này mắt Trương Mỹ Vân đang dính chặt vào màn hình được kết nối với camera trong phòng Sophia Ngô, tay cô vô thức siết chặt, răng nghiến kèn kẹt, không tiếc lời mắng cô ta: "Mặt dày vô sỉ.

Thấy người ta có lòng tốt liền giống như tua mực quấn chặt lấy"

"Bình tĩnh đi! Để xem tới cuối cùng Thanh Phong có chống đỡ nổi sự quyến rũ của cô ta hay không"

Lại Minh Nguyệt xoa địu Trương Mỹ Vân.

"Võ Quế Sơn mà bị một người phụ nữ xinh đẹp sà vào lòng quấn quýt không chịu buông liệu mày có giữ được bình tĩnh nữa không?"

Trương Mỹ Vân nguýt dài.

Lại Minh Nguyệt cổ tỏ vẻ bình thản nói: "Sao mày lại lôi Võ Quế Sơn vào chuyện này? Tao với anh ấy đường ai nãy đi lâu rồi"

"Tao đi guốc trong bụng mày rồi.

Thích người ta thì làm lành với người ta đi, đừng làm mình làm mấy nữa.."

Lại Minh Nguyệt hất hàm về phía màn hình máy tính cục súc nói: "Lo chuyện của mày trước đi"

Tạm thời gác lại chuyện giữa Lại Minh Nguyệt và Võ Quế Sơn sang một bên, Trương Mỹ Vân tiếp tục theo dõi tình hình ở phòng khách sạn của Sophia Ngô.

Cho dù Sophia Ngô lấy cớ tụt huyết áp, chóng mặt hoa mắt, liên tục có những hành động thân mật, chủ động nhào vào lòng Chúng Thanh Phong nhưng anh luôn giữ đúng chừng mực, không để cô ta có cơ hội tiến xa hơn.

Sau đó Chúng Thanh Phong nhận được một cuộc điện thoại.

Nghe máy xong, anh lấy cớ có việc cần phải giải quyết để rời khỏi phòng Sophia Ngô.

Trước khi Chúng Thanh Phong kịp rời đi, Sophia Ngô đã dúi vào tay anh chai nước cô ta bỏ thuốc, giọng dịu dàng như nước: "Em để ý thấy cả buổi hôm nay anh chưa ăn uống gì, chỉ toàn uống rượu.

Anh uống chút nước đi...

Từng thấy người ta bị bỏ thuốc trong phim nhiều, nhưng ở ngoài đời thì đây là lần đầu nên Lại Minh Nguyệt khá phấn khích.

"Tới rồi! Tới rồi!"

"Thấy Thanh Phong bị người ta tính kế mày vui lắm hả?"

Trương Mỹ Vân bực bội.

"Mày gấp cái gì? Không phải lát nữa đợi Sophia Ngô bỏ thuốc Thanh Phong xong, mày vào thế chỗ cô ta trở thành thuốc giải của anh ấy à?"

Lại Minh Nguyệt nhìn Trương Mỹ Vân với đôi mắt hấp háy, tràn đầy ý đồ đen tối.

Mặc dù là bạn thân nhưng nhắc tới chuyện tế nhị thể này Trương Mỹ Vân vẫn không khỏi xấu hổ.

Cô lúng túng: "Cái gì mà thuốc giải chứ? Ăn nói lung tung"

"Không phải sớm đã bị người ta ăn sạch rồi sao? Ngượng ngùng nỗi gì nữa"

"Mày có tin tao gϊếŧ người diệt khẩu không?"

Lại Minh Nguyệt nhe nhở cười khiến Trương Mỹ Vân bực bội nhưng không làm gì được.

Trương Mỹ Vân nín thở chờ đợi khi thấy Chúng Thanh Phong không chút nghi ngờ, cầm chai nước Sophia Ngô đưa lên ngửa cổ định uống.

Đương nhiên Sophia Ngô vô cùng mong đợi giây phút này.

Cô ta nhìn chai nước trên tay Chúng Thanh Phong không chớp mắt.

Lòng thầm cổ vũ anh nhanh chóng uống đi.

Tuy nhiên tới giữa chừng, Chúng Thanh Phong liên ngừng lại.

Anh đóng nắp chai nước, giơ lên trước mặt nhìn một lát rồi quay sang phía Sophia Ngô hỏi: "Nước này bỏ thuốc đúng không?"

Mặt Sophia Ngô tái nhợt đi nhưng cô ta vẫn chối đây đẩy: "Không thể nào! Nước do khách sạn chuẩn bị, sao có thể bị bỏ thuốc được chứ?"

"Người muốn bò lên giường của tôi nhiều lắm, nhưng trước giờ đều dùng cùng một thủ đoạn.Chẳng có gì mới mẻ hết nên tôi cũng lười diễn thêm.Màn kịch tới đây hạ xuống được rồi."

Sophia Ngô cứng đờ người, há hốc mồm kinh ngạc trước những lời nói lạnh lùng, băng giá của Chúng Thanh Phong.