Chương 13

Buổi tối nơi ở mà Lam gia mới dọn đến.

Bá Nam phủ.

Mọi nơi được thắp sáng như ban ngày, người hầu đang chuẩn bị đồ đạc đâu vào đấy để tiến hành nghi thức.

Lam Họa ngồi trong một cái vòng tròn, bên trong được vẽ những hình ngôi sao chồng chéo lên nhau, trông có vẻ loạn nhưng nhìn kỹ, nó như một ngôn ngữ kí hiệu nào đó từ thời cổ xưa.

- Bắt đầu, Họa nhi, con phải thả lỏng tâm thần, tin tưởng vào chuyện này, không được có được bất cứ sự nghi ngờ nào.

- Vâng, phụ thân.

Lam Họa ổn định lại tâm trạng, nhắm mắt lại.

Lam Trường tiến đến gần Lam Họa, lấy đoản đao đâm vào tim của nàng.

Lam Họa đau đớn vội mở mắt ra:

- Phụ thân?

- Không sao? Bình tĩnh, ta đã nói với con rồi, sẽ đau, cố nén.

Lam Trường an ủi Lam Họa, bên cạnh Lam thị lo lắng cho Lam Họa, nhưng cũng chỉ có thể đứng nhìn.

Lam Trường cẩn thận dịch đoản đao trong tay, không để miệng vết thương to ra, lấy chiếc chén, đựng những giọt máu được chảy ra từ tim nàng.

Một khắc sau, Lam Trường mới thu tay lại, đồng thời rắc thuốc lên miệng vết thương.

- Xong rồi.

Lam thị chỉ cần nghe có thế, sai người bắt đầu băng bó vết thương cho Lam Họa, sau đó dìu đã ngất đi Lam Họa về phòng.

Thư phòng.

- Thế nào rồi tướng quân, mở ra được đồ bên trong không?

Dung Thiên trì hoãn ở đây cũng được mấy ngày rồi, chuyện tình liên quan đến vận mệnh quốc gia, hắn không thể không đi, nhưng thời gian lâu rồi, sự vụ bên kia tuy đã sắp xếp ổn thỏa, nhưng những quyết định quan trọng hắn vẫn phải đích thân xác nhận. Hắn đã bỏ qua chuyện Lam Trường với Cổ Bàn cấu kết với nhau rồi đẩy nước Nguỵ ra làm lá chắn. Hắn không quan trọng quá trình, hắn chỉ muốn kết quả, có thể trường sinh bất lão ai không muốn.

Diêu Trì cũng có chút không vui, bây giờ đã quá nhiều người biết, không còn là bí mật chỉ có một vài người biết nữa, hoàng gia, thậm chí một số quý tộc cũng đã biết. Nhưng vì sao họ vẫn chưa ra tay, chẳng qua là có bọn họ đã chặn lại đám người đó trước khi tiếp cận Lam Họa, giờ đây tưởng rằng mọi chuyện đã đi đến hồi kết, thế mà lão tướng quân này bảo không được.

- Ta mặc kệ ngươi dùng biện pháp gì, cũng phải mở ra cho bằng được, ngươi nên nhớ rằng bọn ta đã cứu mạng cả nhà ngươi, đừng có lấy ơn báo oán chứ, cũng đừng quên, nếu không có sự che chở của bọn ta, hoàng đế các người sớm đã tìm được mấy người rồi.

Dung Thiên vỗ vai Lam Trường, trông như những bằng hữu thân thiết với nhau, nhưng lời nói ra lại sắc bén như dao, nhìn vào đôi mắt sâu không thấy đáy đó khiến cả người Lam Trường dựng da gà.

Sau cùng Dung Thiên đi rồi nhưng Diêu Trì vẫn ở lại, hắn không có việc gì phải vội, tuy hắn là đại đệ tử của Vĩnh Xuân Quyền, nhưng thường ngày sự vụ trong môn phái có riêng một Viện xử lý, hắn không cần bận tâm.

Cổ Bàn hoàn thành xong giao ước với Lam tướng quân hắn cũng vội vàng về nước, dẫu sao hắn cũng là thái tử.

Trong thư phòng Cổ Bàn đang xử trí số văn kiện còn tồn đọng lại trong thời gian hắn không có ở đây.

- Thái tử, Thái tử phi đến.

Người hầu vội vàng bẩm báo khi thấy Thái tử phi đến.

- Ta biết, mời Thái tử phi vào.

Cổ Bàn thu dọn lại một chút văn kiện mật, chỉ để lại những giấy tờ không quan trọng.

"Chi dát"

- Thái tử, ngài mới trở về, nên chú ý giữ gìn sức khỏe, đây là tự tay thần thϊếp nấu canh gà hầm hạt sen, ngài nếm thử.

Thái tử phi- Bình Dao, vừa tiếp nhận hộp đựng thức ăn, vừa cho canh ra chén. Nàng tiến đến bên Cổ Bàn, đặt chén canh xuống.

- Ta biết, ta sẽ uống.

- Thái tử, cảnh nguội rồi sẽ không ngon.

Bình Dao thấy một lúc mà Cổ Bàn không có ý định uống bèn lên tiếng nhắc nhở.

Cổ Bàn thấy Bình Dao không có ý định rời đi, đơn giản lúc này cầm chén canh lên uống.

- Mùi vị không tệ, Thái tử phi vất vả.

- Không vất vả, là thần thϊếp nên làm. Thần thϊếp xin cáo lui.

Bình Dao cũng không còn có cớ để ở lại, nên chỉ có thể buồn bã ra về.

Cổ Bàn nhìn bóng lưng của Bình Dao, cảm xúc cũng không có bất kỳ dao động nào, hắn có thể đối xử tốt với thê tử của mình, nhưng nếu Bình Dao muốn là tình yêu, vậy phải thất vọng rồi, sinh ra trong hoàng gia, liệu ai còn có thể tin tưởng tình yêu.

Sau lần lấy tâm đầu huyết đó, cơ thể Lam Họa yếu đi rất nhiều, đi đường phải có người đỡ mới đi được. Bây giờ phòng của Lam Họa đều sặc hương vị của thuốc. Một ngày phải uống đến ba chén thuốc.

Lam Trường nhìn Lam Họa có chút thở dài, không đến mười ngày nửa tháng thì không thể tốt lên được. Nhưng thời gian bây giờ rất gấp gáp, hắn cũng rất khó xử, vẫn không hiểu được tại sao lại mở không ra, chẳng lẽ còn thiếu cái gì. Hôm ấy hắn đã để Lam Họa ngồi vào cái vòng tròn đó, năng lượng mà những kí tự cổ xưa đó mang lại để Lam Họa vẫn có thể sống, thử hỏi nếu đâm vào tim người bình thường có ai lại không chết, đó là với thể chất Lam Họa chỉ là thành một người cần phải dùng thuốc duy trì, nếu đổi lại người khác, phần mộ đã mọc cỏ rồi. Chẳng lẽ phương pháp không đúng. Vậy chỉ có thể chờ con trai hắn quay lại, cũng không biết có tìm được người không? Lam Du đã đi một đoạn thời gian rồi.

Lam Họa cảm thấy rất mệt, chỉ muốn ngủ mãi không dậy. Đến lúc này mẫu thân lại đến an ủi nàng, nói rằng chuyện này nếu thành công, nhà bọn họ sẽ không phải trốn nữa, mà có thể quang minh chính đại đi ở trên đường phố, có thể sửa lại thanh danh thông đồng với địch kia.

Lam Họa nghe vậy cũng chỉ phải đồng ý, người thân nàng ở đây, đây chính là gia của nàng, thế mà nàng lại có ý định trốn chạy. Nếu trốn đi thì nàng nên đi về đâu. Lam Họa ngước lên bầu trời nhìn những chú chim đang bay.

Nhạc Ly cảm thấy nhất định Do Mạn là một thần y, chính là vị hồng y nữ tử đã cứu nàng, nếu không nàng không thể khôi phục nhanh như thế. Nghe Do Mạn nói, nàng sống ở đây từ nhỏ với sư phụ, sư phụ dạy nàng y thuật, nhưng sư phụ của Do Mạn cũng đã mất một năm rồi. Bây giờ chỉ còn Do Mạn sống ở đây một mình với căn nhà gỗ và vườn thảo dược.

Trong những ngày dưỡng thương, khi mà không còn bị bó tay, chân nữa, Nhạc Ly lại đi theo Do Mạn, học một chút về thảo dược.

- Mạn Mạn, ta phải đi rồi, muội muốn đi theo ta ra ngoài không?

Ở đây tuy tốt, nhưng lại không được đầy đủ so với bên ngoài, bên ngoài náo nhiệt đầy màu sắc, tuy có những lúc khiến người ta phải mệt mỏi, nhưng cũng không thể phủ nhận sự đẹp đẽ của nó.

- Ly tỷ tỷ, cảm ơn ý tốt của tỷ, nhưng ta quen sống ở đây rồi, ra ngoài sẽ rất khó thích ứng.

Do Mạn nhẹ nhàng từ chối.

- Được thôi, ta đi đây, tạm biệt.

- Tạm biệt.

Nhạc Ly gần nửa tháng ở đây cũng đã thăm dò được đường đi ra đây. Nàng còn phải đi tìm Lam Họa, thật không biết họ có lo lắng cho nàng không? Mà gần nửa tháng nay, chẳng nhẽ không ai tìm thấy dưới chân vách núi này. Nàng thật đáng thương. Một phúc bi ai cho chính mình.

"Cộc.. cộc cộc.."

Nhạc Ly đang đi thì nghe thấy tiếng vó ngựa, nàng vui mừng vì nghĩ rất có thể là người đi tìm mình, đang định vui vẻ ra chào đón.

"Phụt"

Tiếng mũi tên lao ra khỏi cung, cắm xuống đất, nếu chệch một chút thôi, mũi tên đó đã cắm thẳng chân nàng.

Nàng ôm đầu sợ hãi, nàng bắt đầu có bóng ma tâm lý với mũi tên rồi.