Chương 20: [TG2] Quân vương thịnh thế: Phu quân phúc hắc quá yêu ta 2

Edit: Thuần An

Từng có kinh nghiệm trước đó, Vô Dược phát hiện cảm giác choáng váng đỡ hơn trước rất nhiều. Một lát sau âm thanh Tĩnh Dạ lại vang lên: "Ký chủ, mời tiếp thu tư liệu cá nhân của Mộc Tuyết Thanh."

Tên: Mộc Tuyết Thanh

Tuổi: 16

Chiều cao: 160

Khí chất: 80 ( 100 mãn phân )

Dung mạo: 91 ( 100 mãn phân )

Tài hoa: 82 ( 100 mãn phân )

Thể chất: 52 ( 100 mãn phân )

Công lược kỹ năng: Đàn tấu dương cầm, cung tâm kế.

[Ba giây đếm ngược công lược bắt đầu: 3, 2, 1]

Vô Dược thấy đàn tấu dương cầm không dùng được cho nên hiện tại nàng chỉ có một kỹ năng, chỉ là nhìn đến điểm thể chất, nàng suy nghĩ, thể chất của nguyên chủ cũng quá kém đi.

"Nương nương, nương nương." Tỳ nữ bên người, gọi Vô Dược trở về trong suy nghĩ.

Tỳ nữ đem một chiếc áo choàng khoác lên trên người Vô Dược: "Tuy rằng đốt địa long, nhưng cơ thể nương nương không tốt, khi mở cửa sổ vẫn phải chú ý giữ ấm một chút."

Người nói là tỳ nữ theo nguyên chủ từ Mộc phủ ra, trong nguyên văn ngoài Thái hậu, nàng cũng là người duy nhất trong cung đối đãi thật lòng với nguyên chủ.

Vô Dược lắc lắc đầu: "Ta không có việc gì, Ngân Ngọc đừng lo lắng."

Ngân Ngọc thở dài: "Nương nương, người tính tình ôn hoà như vậy, về sau chỉ sợ sẽ thiệt không ít."

Vô Dược mỉm cười, ôn hòa? Cũng chỉ nguyên chủ thôi, căn cứ vảo ký ức, hôm nay hằn là ngày thứ hai nguyên chủ nhập cung: "Ngân Ngọc, ngươi yên tâm, ta sẽ bảo vệ chính mình cũng sẽ bảo vệ ngươi."

Nhìn tuyết bên ngoài, đối với Ngân Ngọc nói: "Ngân Ngọc, ta muốn ra ngoài một lúc."

Đối mặt với chủ tử tuỳ hứng như vậy, Ngân Ngọc cũng bất đắc dĩ: "Được, nô tỳ bồi người đi ra ngoài."

"Không cần, Ngân Ngọc ta muốn tự mình đi ra ngoài." Nói không chừng đi ra ngoài còn có thể ngẫu nhiên gặp được nam thần. Tuy rằng khả năng này cũng không lớn. Kỳ quái chính là trong trí nhớ của nguyên chủ lại không có ký ức về dung mạo của nam thần, chẳng lẽ nguyên chủ chưa từng gặp qua nam thần?

"Không được!" Ngân Ngọc kiên quyết trả lời, chủ tử mới vào cung, vạn nhất lát nữa sảy ra chuyện gì thì làm sao bây giờ?

Vô Dược túm tay Ngân Ngọc: "Được rồi Ngân Ngọc, Ngân Ngọc ngoan của ta, ngươi cho ta đi đi mà!"

Đối mặt với việc nàng làm nũng, Ngân Ngọc một chút phòng bị đều không có. "Được rồi, vậy người chỉ có thể đi một lát, trước khi trời tối cần phải trở về."

"Ân ân." Vô Dược đương như sợ Ngân Ngọc đổi ý, nhanh chóng đi ra ngoài.

"Ai? Nương nương..." Ngân Ngọc vốn đang muốn nhắc nhở nàng mang theo đèn cung đình, nhưng chủ tử nhà mình đã chạy xa.

Vô Dược theo hương hoa mai mà đi, khoảng chừng nửa canh giờ, Vô Dược rốt cuộc cũng tìm được hoa mai rồi.

Ở giữa những hạt tuyết lớn, hoa mai đỏ bừng nở rất đẹp. Vô Dược vươn tay, cánh hoa dừng ở trên tay nàng, rơi xuống da thịt như tuyết của nàng.

Thời điểm trời đã sắp tối, Vô Dược tính toán trở về, nhưng lại phát hiện chính mình lạc đường ở một hành lang gấp khúc.

Vô Dược: Tĩnh Dạ, tôi trước kia không có lạc đường.

Tĩnh Dạ trả lời: Ký chủ, bởi vì cô đang dùng cơ thể của người khác, cho nên cô hiểu đúng không, tốt bụng nhắc nhở một câu, chỉ số yêu thích của Nam Cung Vãn đối với cô hiện tại chỉ là 0.

Vô Dược:...

Được rồi, nếu không phải Tĩnh Dạ nói như vậy, nàng đều thiếu chút nữa hoài nghi chính mình. Bất quá, cái phần sau có vẻ như càng quan trọng hơn.

"Ngô..." Vô Dược bởi vì vừa đi vừa cùng Tĩnh Dạ nói chuyện phiếm, không chú ý nhìn đường, kết quả không cẩn thận đâm vào lòng ngực của người khác.

Mùi Long tiên hương dễ chịu tràn ngập cánh mũi Vô Dược, ấm áp như đem Vô Dược ôm ấp, bao vây. Nếu bỏ qua bàn tay đang đặt ở bên hông của mình thì khả năng nội tâm Vô Dược sẽ tốt hơn. Tuy rằng hắn cho nàng cảm giác rất quen thuộc, nhưng rốt cuộc nàng vẫn phải thủ thân như ngọc vì nam thần a.

Vô Dược mắng lớn đến: "Làm càn! Ngươi là người phương nào? Mau... mau buông bổn cung ra."

Mặt đỏ vì xấu hổ, bị ôm gắt gao, ngoại trừ ngực của người kia Vô Dược không nhìn được những thứ khác. Ở cái thời đại này, danh tiết rất quan trọng. Nếu như bị truyền tới bên tai nam thần, nàng còn có thể công lược sao?

Bởi vì người trước mắt người không có mặc long bào, một thân bạch y thuần tịnh. Cho nên Vô Dược liền phỏng đoán, người trước mắt không phải hoàng đế.