Chương 34: [TG2] Quân vương thịnh thế: Phu quân phúc hắc quá yêu ta 16

Edit: Thuần An

Sau khi ra khỏi Phong Nguyệt các Vô Dược lẩm bẩm tự nói: "Hôm nay Hồng Loan thật kỳ quái."

Nam Cung Vãn câu môi, nụ cười kèm theo một chút khinh miệt. Nếu hắn không sai thì khi Vô Dược nói thành thân, trong mắt Hồng Loan toàn là mất mát. A... Trước tiên không nói đến Hồng Loan là nữ nhân, cho dù nàng là nam nhân thì chỉ bằng nàng cũng dám mơ ước mỹ nhân của hắn?

Trở lại Mộc phủ, Nam Cung Vãn bắt đầu ép hỏi: "Mỹ nhân cùng Phong Nguyệt các có quan hệ gì?"

Vô Dược nghiêm túc trả lời: "Phong Nguyệt các là thần thϊếp cùng Hồng Loan lập nên, thần thϊếp ra bạc, nàng phụ trách xử lý."

Nam Cung Vãn lại tiếp tục hỏi: "Vì sao sau khi vào cung còn muốn quản lý cái đó, trẫm đối với nàng không tốt sao? Hay là nói nàng rốt cuộc đang nghĩ cái gì?"

Vô Dược dở khóc dở cười, quản lý tài sản của chính mình là chuyện bình thường đi? Nhưng Vô Dược tin nếu nàng giải thích không tốt, người nào đó phỏng chừng sẽ tức giận.

Vì thế chậm rãi mở miệng, bộ dạng nghiêm trang mà nói: "Bệ hạ đối với thần thϊếp rất tốt, chỉ là thần thϊếp nghĩ sau này nếu thần thϊếp có hài tử, nó muốn cái gì thần thϊếp đều có thể mua cho nó, chàng hiểu không? Chính là dùng của chính mình và dùng của bệ hạ cho thật không giống nhau."

Sau đó Vô Dược giống như nghĩ tới cái gì, không khỏi thở dài, lẩm bẩm nói: "Thần thϊếp muốn cho hài tử của thần thϊếp những cái tốt nhất, thần thϊếp không hy vọng nó cùng các tiểu điện hạ khác tranh đoạt cái gì."

Nam Cung Vãn nghĩ đến hắn và nàng về sau sẽ có hài tử, sẽ có một tiểu oa oa đi theo phía sau hắn kêu phụ hoàng, trong lòng không khỏi mềm xuống. Còn chưa tới kịp nói cái gì, liền nghe được lời nói tiếp theo của nàng. Tuy rằng rất nhẹ nhưng thính giác của hắn vốn dĩ nhanh nhạy, tất nhiên là nghe được.

Nam Cung Vãn ôm nàng vào trong ngực, cúi đầu hôn hôn môi nàng sau đó mở miệng: "Sẽ không, sẽ không có tiểu điện hạ khác, Thanh Thanh, trẫm chỉ cần nàng."

Vô Dược nghe xong thật ra rất rõ ràng hắn nói có bao nhiêu là thật, có 95 giá trị yêu thích hắn đương nhiên không lừa nàng, huống hồ hiện tại ngoài trừ nàng hắn đối với người khác vẫn chưa có cảm tình. "Bệ hạ..."

Nam Cung Vãn cọ mặt nàng: "Thanh Thanh, mỹ nhân của trẫm, câu nói mà nàng ở Phong Nguyệt các nói với trẫm là thật sao?"

Vô Dược nhìn hắn nghi hoặc mở miệng: "Câu nói nào?"

Nam Cung Vãn cũng không có không vui, mà nói rõ lại cho nàng: "Nàng nói tâm của nàng đã sớm ở trên người trẫm. Mỹ nhân nói cho trẫm biết truyện này bắt đầu từ khi nào?"

Vô Dược lúc ấy chỉ là bị hắn tác động sau đó vô tình liền buột miệng thốt ra, nàng không thể nói đời trước đã thích hắn đi?

Vô Dược nghiêm túc nghĩ nghĩ Mộc Tuyết Thanh vì sao lại tiến cung. Đúng rồi! Là thích, bởi vì thích cho nên người thông minh luôn lạnh nhạt như nàng đã vào cửa cung sâu như biển kia, đời trước không phải không nghĩ muốn có được tâm của Nam Cung Vãn, chỉ là không có cơ hội.

Nàng không phải không có hành động gì, chỉ là còn chưa tới kịp. Vì khiến cho mình hoàn hảo nên hành động có chút điệu thấp. Lừa bản thân mình không thích Nam Cung Vãn.

Vô Dược nhận được này thân thể cũng không có cảm giác được tình yêu đối với Nam Cung Vãn. Thì ra không phải là không có, chỉ là giấu quá sâu. Đến cả nàng cũng bị lừa.

Nàng không phải chưa từng gặp Nam Cung Vãn, chỉ là lừa chính mình nên đem mọi thứ quan hệ với hắn chôn thật sâu. Cho nên hệ thống cũng bị nàng lừa.

Vô Dược chậm rãi mở miệng: "Bảy năm trước, ngày 23 tháng Giêng năm Mậu Tuất, Đào lý lâm ở Thành tây. Thần thϊếp và nha hoàn đi lạc trong rừng, cuối cùng một thiếu niên tuấn mỹ đưa thϊếp và nha hoàn an toàn trở về nhà, chỉ là thần thϊếp cả đời không quên được. Sau nhiều lần hỏi thăm lại phát hiện hắn thế mà lại là Thái tử đương triều. Sự việc năm ấy không biết bệ hạ còn nhớ rõ?"