Chương 39: [TG2] Quân vương thịnh thế: Phu quân phúc hắc quá yêu ta 21

Edit: Thuần An

Vô Dược đối với việc người trong cung một lời không hợp liền quỳ xuống đã sớm quen. Chúc ma ma nàng cũng coi như là biết. Nguyên cốt truyện vị lão ma ma này bởi vì trong lúc tuyển tú từng xử phạt qua nữ chủ, kết cục cuối cùng so với nguyên chủ còn thảm hơn, bị làm thành nhân trệ* ném đến bãi tha ma.

*Nhân trệ: Hay còn gọi là người lợn, là một hình phạt tàn nhẫn của chốn hậu cung. Người đó sẽ bị chặt hết tay chân, móc mắt, huỷ tai rồi cho uống thuốc câm.

Vô Dược duỗi tay đem chúc ma ma đỡ lên: "Ma ma mau đứng dậy, ma ma cũng là việc công xử theo phép công. Ma ma chưa bao giờ gặp qua bổn cung, hiện giờ bổn cung xuất hiện tại đây khiến ma ma nghĩ lầm là vị giai nhân nào đó trong Khuynh Nhan cung cũng là bình thường. Làm sao có thể trách ma ma?"

Tề Thi không thể tin được nhìn Vô Dược, ghen ghét trong mắt càng thêm nồng đậm, chuyện Vô Dược được Nam Cung Vãn độc sủng, trong cung ngoài cung đều biết đến, cũng khó trách Tề Thi ghen tị và đố kỵ như thế.

Chúc ma ma chậm rãi đứng dậy: "Nương nương vì sao lại xuất hiện tại đây?"

Vô Dược lộ ra một nụ cười xấu hổ: "Bổn cung từ nhỏ xác định phương hướng không tốt lắm, thường xuyên hồ đồ mà lạc đường. Sau đó bất tri bất giác lại tới nơi này. Không biết ma ma có tinh thông nơi này... Tiện chỉ đường?"

Chúc ma ma sửng sốt một chút, sau đó mở miệng: "Lão nô liền tìm người đưa nương nương trở về."

Chúc ma ma vừa định gọi người, trong đầu Vô Dược liền vang lên âm thanh của Tĩnh Dạ: Ký chủ! Nam thần tới.

Vì thế Vô Dược liền gọi Chúc ma ma lại: "Ma ma, không cần!"

Chúc ma ma khó hiểu mà nhìn nàng, tựa hồ đang hỏi vì sao?

Vô Dược cười nhẹ một chút, Chúc ma ma theo ánh mắt của nàng, khi nhìn thấy màu sắc y phục của minh hoàng trong lòng liền kinh hãi.

Tề Thi đương nhiên cũng nhìn thấy, lúc này nàng còn đang tự hỏi làm thế nào để khiến cho Nam Cung Vãn chú ý.

Vô Dược cũng không tính nhanh như vậy đã cho hai người bọn họ chính thức gặp mặt. Vì thế bước nhanh đến trước mặt hắn, nhào vào trong lòng ngực hắn.

Nam Cung Vãn vững vàng mà đem nàng ôm lấy, bất đắc dĩ xoa xoa tóc nàng: "Nàng đó... Tính tình thỉnh thoảng lạc đường lại không muốn mang cung nữ, khi nào có thể sửa một chút?"

Vô Dược cho hắn nụ cười cực ôn nhu, nhu nhu mở miệng: "Không tốt sao? Thần thϊếp giúp bệ hạ nhìn trước một cái, nếu có khó coi liền bảo bệ hạ chuẩn bị tâm lý thật tốt."

Nam Cung Vãn đem nàng hoàn toàn bế lên, chậm rãi hướng tới Mộ Vân điện mà đi, âm thanh ôn nhu thanh không dễ làm người ta phát hiện tức giận: "Vậy nàng thấy sao?"

Vô Dược đạm nhiên mở miệng, trong giọng nói mang theo vài phần nàng cũng tự nhiên cảm thấy vô vị: "Thấy được, bệ hạ diễm phúc không cạn, trong Khuynh Nhan cung, người nào cũng đều là mỹ nhân."

Nhận ra nàng đang ghen tị, Nam Cung Vãn khóe miệng không khỏi sung sướиɠ giơ lên: "Mỹ nhân của trẫm từ đầu đến cuối đều chỉ có một người là nàng, Thanh Thanh... Cũng chỉ có nàng mới xứng đáng để trẫm gọi là mỹ nhân."

Vô Dược vòng tay lên cổ hắn, ngẩng đầu hôn trên má hắn một cái.

Trên hành lang Khuynh Nhan cung có hai người tâm tình mười phần phức tạp, một người cảm thán tình cảm của quân vương và Quý phi nhà mình thế nhưng tốt như vậy.

Một người tràn đầy ghen ghét, trong lòng cảm thấy chính mình mới là người xứng đáng ở bên cạnh nam nhân kia.

Tề Thi yên lặng nói với chính mình: Ta không tin ta còn đấu không lại một cái người cổ đại! Chờ xem, rồi sẽ có một ngày trong mắt nam nhân kia sẽ chỉ có ta.

Khi nửa đêm, đầu ngón tay Nam Cung Vãn nhẹ nhàng xẹt qua khuôn mặt tuyệt sắc của mỹ nhân đang ngủ say. Ánh mắt thâm tình nhìn nàng mang theo chút tối tăm. Khuôn mặt tuấn mĩ tươi cười lộ ra nguy hiểm, gương mặt hắn nhẹ nhàng cọ mái tóc của nàng, lẩm bẩm nói: "Trẫm mặc kệ nàng làm cái gì, nhưng trẫm không cho phép nàng chịu một chút thương tổn."

Hắn biết nàng là một người cực dễ dàng lạc đường, nhưng hắn không tin nàng sẽ lạc đường từ Mộ Vân điện đến Khuynh Nhan cung xa như vậy.