Chương 44: [TG2] Quân vương thịnh thế: Phu quân phúc hắc quá yêu ta 26

Edit: Thuần An

"Bệ hạ để ý sao?" Vô Dược đột nhiên phun ra mấy chữ như vậy.

Nam Cung Vãn sửng sốt một chút, cũng tự hỏi chính mình, hắn để ý sao? Có lẽ đã từng để ý, lúc trước vì muốn chiếm được ánh mắt của họ, hắn thận trọng từng bước không tiếc hết thảy ngồi lên vị trí hiện tại. Chỉ là lâu ngày qua rồi tưởng chừng như không còn quan trọng như vậy nữa.

Thời điểm biết đáp án hắn thật vui vẻ, nhưng hắn cảm thấy thoải mái nhiều hơn là so với vui vẻ. Có lẽ nhiều năm qua đi như vậy, những tình cảm tràn đầy lúc trước cũng chậm rãi biến thành không cam lòng.

Cuối cùng Nam Cung Vãn nghiêm túc trả lời: "Có lẽ từng để ý qua, chỉ là hiện tại hình như không còn quan trọng như vậy nữa. Hiện giờ đối với trẫm mỹ nhân mới là quan trọng nhất. Người khác trẫm không để ý như vậy."

Đảo mắt lại qua một tháng, Nam Cung Vãn cũng ở tại đây một tháng, một lần lâm triều cũng chưa từng lên. Chúng thần cũng càng thêm bất mãn đối với Tề Thi.

Tịch Cầm ra ngoài rốt cuộc cũng đã trở lại, nàng đem chứng cứ trong tay đưa cho Vô Dược. Sau đó chậm rãi nói: "Nương nương phái nô tỳ đi tra, nương nương đã biết nô tỳ tra được gì đúng không?"

Vô Dược cúi đầu nhìn thoáng qua tư liệu trong tay, nhăn mi lại: "Ngươi nói đi..."

Tịch Cầm: "Bệ hạ là nhi tử thân sinh của Thái hậu nương nương, năm đó Thái phi nhân lúc Tiên hoàng không thấy, sinh song sinh tử nhưng một đứa lại qua đời.

Thái phi sợ Tiên hoàng trách tội, vừa hay cùng một ngày sinh với Thái hậu, liền cho người tráo đổi với Đích hoàng tử..."

Vô Dược vẻ mặt mộng bức, mẹ nó, đây là lại đổi cốt truyện?

Vô Dược yên lặng cảm thán: Tiểu Dạ Dạ, bug của các ngươi rất nghiêm trọng, thật sự không cần sửa lại sao?

Tĩnh Dạ nhỏ giọng lẩm bẩm một câu: Cái đó còn không phải bởi vì cô...

Nguyên kịch Nam Cung Vãn thật ra là nhi tử của Thái phi, nhưng Nam Cung Vãn đối với hành động của bà thật thất vọng cho nên cuối cùng không phế đi Mộc Vũ Lan.

Chỉ là nguyên kịch Tề Thi cũng không biết chuyện này.

Vô Dược: Ân? Có ý gì?

Tĩnh Dạ xấu hổ khụ một chút: Không có, đại khái là bởi vì cô tham gia cho nên cùng nguyên kịch sinh ra có khác biệt.

Vô Dược nga một tiếng, sau đó lấy lại tinh thần xem tư liệu trong tay.

Tịch Cầm: "Trong tay nương nương là lão ma ma biết sự tình năm đó.

Thái phi thật nhẫn tâm, những người tham dự năm đó ngoại trừ lão ma ma từ nhỏ đi bên người bà, tất cả đều ban chết."

Vô Dược nhìn ra ngoài cửa sổ, sau đó nói với Tịch Cầm: "Được, vất vả rồi, ngươi đi về nghỉ ngơi trước đi. Việc này không thể nói với người khác."

Tịch Cầm làm cái tư thế cáo lui sau đó trả lời: "Vâng!"

Tịch Cầm vừa rời khỏi, một cái bóng liền loé lên tiến vào. Nam Cung Vãn ôm Vô Dược đến trên giường, ôn nhu giúp nàng xoa đầu.

Vô Dược ngẩng đầu nhìn hắn con mắt không hề gợn sóng, sau đó mở miệng hỏi: "Bệ hạ không hỏi thần thϊếp vì sao sao?"

Nam Cung Vãn trả lời: "Mỹ nhân nếu muốn cùng trẫm nói nhất định sẽ nói với trẫm, nếu mỹ nhân không muốn nói với trẫm thì trẫm sẽ không hỏi."

Tay Vô Dược xoa mặt hắn: "Thần thϊếp chỉ là muốn biết rõ sự tình năm đó, cũng không có ý khác."

Nam Cung Vãn không chút do dự nói: "Trẫm tin nàng."

Vô Dược nhìn con mắt của hắn như muốn xuyên thấu qua xem linh hồn của hắn. Càng tiếp xúc lâu nàng liền càng cảm giác nàng nhận thức hắn.

Nam Cung Vãn nhíu mày, con mắt ảm đạm một chút, nụ hôn rậm rạp rơi xuống trên mặt nàng, muốn đem nàng từ suy nghĩ kéo về: "Mỹ nhân, nàng đang nghĩ cái gì?"

Vô Dược nhíu mắt, sau đó hỏi đến: "Bệ hạ sẽ vĩnh viễn thích thần thϊếp sao?"

Nam Cung Vãn cắn một chút môi nàng, sau đó mới thâm tình trả lời: "Sẽ, trẫm sẽ vĩnh viễn yêu nàng, đời đời kiếp kiếp trẫm đều sẽ yêu nàng." Cho nên nàng vĩnh viễn đều là của trẫm.