Chương 14: Mị hoặc

Không thể nào. Tôi không tin.

Nhưng người đàn ông đang ngồi trước mặt tôi đây, lại chính là cậu ấy, Hứa Cẩn Phác!

Cậu ấy rõ ràng là cha của con tôi, thế mà bây giờ quan hệ của chúng tôi lại là mẹ kế và con chồng.

Thực hoang đường!

"Nghe nói nhà ta có hỷ, một sự kiện trọng đại như vậy...sao tôi có thể vắng mặt được chứ." Kết lại câu nói này, là nụ cười đầy vẻ châm chọc của người đàn ông.

Tôi cảm thấy có chút ớn lạnh, bởi vì cậu ấy đã không ngạc nhiên, hệt như lần trước vậy.

Quá rõ rồi có đúng không?

Nếu cậu ấy thực sự muốn như vậy. Được thôi, tôi sẽ trở nên như vậy!

"Xin chào, tôi tên Lăng Tịnh, là vợ của ba cậu." Tôi cố bày ra vẻ mặt vô cùng trịnh trọng, cũng là cố tỏ ra như thể trước đó chúng tôi chưa hề quen biết.

Tôi không là phải cố diễn để lấy lòng tin của người khác, mà chính là làm cậu ấy hài lòng, vì cậu ấy muốn như vậy mà, không phải sao?

"Thế thì tôi phải gọi cô bằng một tiếng 'dì' rồi."

"Tùy cậu thôi."

...

Sau bữa trưa, Hứa Cẩn Phác nói có việc cần bàn riêng với chồng tôi nên bảo tôi trở về phòng.

Tôi lập tức nghe theo, trở về phòng. Trong phòng lúc này chỉ có mỗi tôi nên cực kỳ yên ắng. Tôi bước thật chậm rãi về phía giường, vừa định ngồi xuống nghỉ ngơi một chút thì phát hiện trước cửa kính sát đất có một chiếc bàn, trên đó còn có cả giấy bút và rất nhiều thứ khác.

Toàn bộ lực chú ý của tôi đều tập trung về phía đó...

Cũng không biết đã bao lâu trôi qua, thẳng đến khi có giọng nói cất lên: "Thích vẽ sao?"

Lúc này tôi mới hoàn hồn lại, nhận ra đó là giọng của chồng tôi, liền vội vã đứng dậy.

"Xin lỗi, tôi không nên động vào đồ dùng của ông." Cũng không hiểu vì sao, khi nhìn thấy những thứ đó tôi liền muốn chạm vào chúng, giống như ông ấy đã nói, tôi rất thích vẽ!

Từ nhỏ, khi nhìn thấy mẹ nuôi phải mặc những bộ quần áo vừa rách rưới lại cũ kỹ, tôi đã ước mình trong tương lai sẽ trở thành một nhà thiết kế thời trang, đến lúc đó, tôi có thể tự tay tạo ra những bộ trang phục thật xinh đẹp, thật lộng lẫy cho mẹ.

Nhưng bây giờ, điều ấy đã không còn ý nghĩa với tôi nữa rồi...

"Không sao, không sao." Ông ấy nở nụ cười hiền từ, rồi nói tiếp: "Nếu cô muốn học, tôi có thể dạy cô, dù sao trước kia tôi cũng đã từng là một nhà thiết kế rất tài năng."

Tôi nhìn ông ấy với bằng ánh mắt khó tin cùng ngưỡng mộ: "Ông nói thật sao?"

"Thật."

Thế là cả nửa ngày hôm đó, ông ấy đã dạy cho tôi rất nhiều thứ, tôi cũng đã tiếp thu được không ít nên cảm thấy rất vui.

Đến bữa tối, bữa tối khi không có sự góp mặt của cậu ấy, trôi qua thật bình yên.

Mặc dù chỉ trong thời gian ngắn nhưng tôi đã hoàn toàn có thể khẳng định, rằng chồng mình đích thực là một người vô cùng lương thiện, điều quan trọng là ông ấy dường như không hề xem tôi là vợ của mình, mà lại xem tôi giống như một người bạn vậy!

Cũng đúng thôi, vì trong cuộc hôn nhân này, cả tôi và ông ấy đều không có quyền lựa chọn...

...

Ban đêm, ông ấy lại tiếp tục dạy tôi vẽ, khoảng tầm chín giờ thì người hầu mang sữa nóng vào và nói đã đến giờ nghỉ ngơi của chồng.

Tôi nghe vậy liền thu dọn mọi thứ trên bàn, sau đó mới cùng với người hầu đưa ông ấy lên giường.

Chồng tôi vừa đặt lưng xuống thì đã rất nhanh chìm vào giấc ngủ, không giống như tôi, cứ nằm ở đó trằn trọc.

Tôi nhớ lại những chuyện đã xảy ra trong mấy ngày gần đây, cảm giác có chút không chân thực, bởi mọi thứ diễn ra quá nhanh, có một số chuyện cho đến tận bây giờ, tôi vẫn chưa kịp chấp nhận...

Hứa Cẩn Phác, tôi và cậu ấy rõ ràng là không ai nợ ai, nhưng tại sao lại đối xử với tôi như vậy?

Lẽ nào cậu ấy không biết là tôi rất nhớ con trai của mình hay sao? Đã mấy ngày liền tôi chưa được nhìn thấy mặt con, tôi thực sự rất nhớ thằng bé!

Đồng hồ lúc này điểm mười hai giờ đúng, tôi vẫn chưa thể ngủ, cuối cùng quyết định xuống nhà đi dạo vài vòng quanh hồ bơi.

Càng về khuya, không gian lại càng thêm tĩnh lặng...

Tôi đứng thẩn thờ bên mép hồ bơi, miên man nhìn theo những chuyển động thật tinh tế của mặt hồ dưới sự phản chiếu của ánh trăng.

"Dì à..."

Có một khắc, bên tai tôi chợt truyền đến tiếng nói trầm khàn của người đàn ông, cùng với đó là cảm giác nóng rực ở một bên cổ...

Tôi dám khẳng định người phía sau chính là Hứa Cẩn Phác. Nhưng là, tại sao cậu ấy lại xuất hiện ở đây vào giờ này, chồng tôi chẳng phải đã nói cậu ấy vẫn luôn ngủ ở bên ngoài sao?

Tôi khi ấy quả thực có chút lúng túng, nhưng tôi vẫn như vậy, vẫn rất giỏi trong việc che giấu cảm xúc.

Thấy tôi không có phản ứng, Hứa Cẩn Phác liền tiến tới một chút, chính là cố ý để thân thể cường tráng của mình áp sát vào người tôi, mà giọng nói của cậu ấy lúc này lại cực kỳ mị hoặc: "Dì...là đang đợi tôi về, để thao dì sao?"