Chương 22: Tiếng khóc thút thít [H]

"Muốn tên cặn bã như tôi được thoải mái sao?"

Hoá ra cậu ấy vẫn còn ghi hận chuyện kia...

Nhưng cũng đúng thôi, bởi vì con người cậu ấy vốn rất nhỏ nhen, nên làm thế nào lại có thể buông tha cho tôi dễ dàng như vậy?

Bàn tay vẫn tiếp tục vuốt ve mái tóc của cậu ấy, giờ phút này, tôi rốt cục cũng biết mình nên ứng xử thế nào mới tốt, liền đó nhỏ giọng nói: "Tôi thực sự không cố ý mắng cậu như vậy, chẳng qua chỉ muốn đối phó với Tống Tiểu Mễ mà thôi."

Lúc này Hứa Cẩn Phác mới chậm rãi ngẩng đầu, từ ánh mắt đến hơi thở đều có chút hỗn loạn vì mới trải qua kí©ɧ ŧìиɧ. Mà tôi lại cảm thấy, bộ dáng này của cậu ấy thực sự rất quyến rũ!

"Tôi tin em lần này, nhưng tuyệt đối đừng để tôi phát hiện, rằng tôi đã bị một đứa ngốc như em lừa. Nghe rõ chưa?"

Tôi vô thức nhíu mày, đứa ngốc? Cậu ấy nói tôi là đứa ngốc?

Gì chứ? Tôi đâu có ngốc!

Hứa Cẩn Phác dường như thấy được sự bất mãn trong mắt tôi, vì vậy, bàn tay vội siết lấy eo tôi, xoay người một vòng đã thuận lợi đặt tôi nằm xuống sô pha, còn mình thì áp lên trên.

Hai tay tôi bây giờ đều đã bị cậu ấy chế trụ trên đỉnh đầu, hoàn toàn không cử động được. Hơn thế nữa, tôi còn cảm giác được vật nam tính kia đã bắt đầu cương cứng trở lại..

Tôi quả thực có chút sợ hãi, chỉ muốn vùng hết sức lên phản kháng nhưng mỗi khi chạm phải ánh mắt sắc bén của người phía trên, thì tôi lại buông xuôi trong vô vọng.

"Sau này, tuyệt đối đừng nhìn tôi bằng loại ánh mắt đó!" Hứa Cẩn Phác khẽ nhíu mày, đôi mắt chợt loé lên tia sát khí, nhưng rất nhanh đã bị du͙© vọиɠ che lấp.

Mà khi nghe cậu ấy nói những lời đó, tôi thực sự chỉ muốn hỏi cậu ấy một câu. Tại sao không gϊếŧ chết tôi đi, như vậy sẽ không còn ai làm phật lòng cậu ấy nữa!?

Câu trả lời..chắc chắc là không! Bởi tôi biết người đàn ông này đối với tôi vẫn chưa thể buông xuống được.

Tôi là công cụ phát tiết của cậu ấy, rồi cũng có một ngày cậu ấy sẽ chán, sau đó sẽ đưa một cô gái khác vào thay thế tôi. Nhưng là, đã hai năm trôi qua, mọi thứ vẫn không có gì thay đổi!

"Phác, mở cửa cho em đi!"

Lúc này, giọng nói của phái nữ bất ngờ truyền đến bên tai, tôi nhận ra, đây là giọng nói của Tống Tiểu Mễ. Cô ta đến tìm Hứa Cẩn Phác!

Tôi lặng lẽ trút tiếng thở dài khi nhớ ra cửa phòng đã khoá lại, bằng không...tôi không dám tưởng tượng chuyện gì sẽ xảy ra, tôi càng không thích có người phụ nữ khác nhìn thấy thân thể cậu ấy!

Vội lướt qua khuôn mặt anh tuấn của Hứa Cẩn Phác, thấy cậu ấy đang cúi đầu, tay phải vén qυầи ɭóŧ của tôi sang một bên, tay còn lại cầm lấy dươиɠ ѵậŧ thô dài kia, dùng qυყ đầυ chậm rãi ma sát bên ngoài nơi mềm mại ẩm ướt của tôi.

Tôi thực sự không chịu được sự tra tấn nóng bỏng này, khẽ rên lên: "Ahhh...đừng...có người...đừng...ah.."

Hứa Cẩn Phác vẫn không hề quan tâm, tiếp tục động tác của mình, thậm chí còn cố ý ấn mạnh thêm một chút, khuấy đảo hoa tâm mẫn cảm...

"Ưʍ...ưʍ...chậm...Phác...chậm...ahh..."

"Phác, mở cửa cho em, Phác!" Bên ngoài, Tống Tiểu Mễ đã mất đi kiên nhẫn, cô ta gần như hét lên.

Cô ta...nghe được gì rồi sao?

Ha, như vậy cũng tốt, tốt nhất là đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi!

"Tôi đang bận."

Trả lời cô ta xong, Hứa Cẩn Phác ngay lập tức kéo váy tôi xuống, sau đó cúi đầu ngậm lấy đỉnh ngực đang dựng đứng của tôi, còn không ngừng dùng lưỡi đánh vòng khıêυ khí©h.

Hai tay tôi gắt gao siết chặt, vừa thống khổ, vừa vui sướиɠ phát ra tiếng rêи ɾỉ câu hồn.

Mà lúc này, người bên ngoài vẫn chưa chịu bỏ cuộc.

"Phác, xin anh..xin anh đừng động vào người phụ nữ đó, cô ta, cô ta rất dơ bẩn, cô ta không xứng với anh..."

Không biết một câu nói kia đã tác động đến cậu ấy thế nào, chỉ là khi cô ta vừa nói xong, tôi đột nhiên nghe chính mình kêu lên một tiếng thật thoả mãn.

Lẽ nào Hứa Cẩn Phác đã cắm vào rồi?

"Nên nhớ, Hứa Cẩn Phác là người đàn ông đầu tiên và cũng sẽ là người đàn ông cuối cùng của em. Lăng Tịnh, tôi sẽ thao chết em!"

Lời nói của cậu ấy mang theo chút kích động, tôi rõ ý tứ trong lời nói của cậu ấy, cũng không muốn làm rõ. Vì lúc này, vật nam tính kia đã bắt đầu cắm rút trong thân thể tôi.

"Ahh...ah...Phác..."

"Rên lớn lên! Để cho cô ta biết em đang sung sướиɠ như thế nào."

"Ahhh...Phác...thật thoải mái...ahh..."

Đâu đây bên tai, ngoài tiếng da thịt va chạm hoà cùng tiếng nam nữ rêи ɾỉ, tôi còn mơ hồ nghe được tiếng khóc thút thít của người con gái.

Thật kí©h thí©ɧ mà!