Chương 1

“Thanh Quân, từ nay về sau con được hưởng phúc rồi, thầy bói nói mạng con phú quý đó.”

Ta từ từ mở mắt ra, nhìn về hướng người vừa nói chuyện.

Là phụ thân.

Bên cạnh ông ấy… là mẫu hân,

Nhưng hình như bọn họ trẻ ra nhiều.

Bộ dáng giống như bảy năm trước.

Bảy năm trước?

Ta ngẩn người, nhìn hai người bọn họ.

Mẫu thân chưa phát hiện sự khác thường của ta, mở miệng khen tới tấp:

“Đúng vậy, Thanh Quân, thầy bói đã nói con mang mệnh phú quý, sau này nhất định sẽ được vào cung làm phi tần.”

Ta hơi hoảng hốt, những lời này thật sự quá mức quen thuộc.

Tình cảnh này rõ ràng đã phát sinh từ bảy năm trước.

Còn nữa… Không phải ta ch*t rồi sao?

Ta cúi đầu nhìn tay mình, non mịn hơn nhiều.

Thẩm Diệu Phù đứng bên cạnh cười hì hì, kéo tay rồi dựa vào vai ta:

“Thật hâm mộ tỷ tỷ, sau này tỷ tỷ sẽ thượng vị cho mà xem! Chẳng như muội… Haiz, thầy bói nói số mệnh của muội tầm thường, không có gì đặc biệt! Tỷ tỷ sau này cũng đừng quên muội muội nha!”

Ta quay sang nhìn Thẩm Diệu Phù, cũng là bộ dáng bảy năm trước.

Khác hoàn toàn với hình ảnh nàng ta ngạo mạn khoác áo bào, đội mũ phượng bước vào hoàng cung.

Bây giờ mặt nàng ta còn đầy vẻ ngốc nghếch.

Đến mức này thì ta hiểu rồi.

Ta đã trọng sinh.

Ta lạnh lùng nhìn Thẩm Diệu Phù, cười.

Thẩm Diệu Phù hơi bối rối, buông tay ta ra:

“Tỷ tỷ, tỷ cười gì vậy?”

Ta khẽ nắm cằm nàng ta, vuốt nhẹ, nhìn kĩ khuôn mặt có bảy phần tương tự mình.

Rõ ràng cùng là nữ nhi do phụ mẫu sinh ra, tại sao ta phải làm đá lót đường cho muội muội?

Còn phải dâng cả sinh mệnh cho nàng ta.

Ta không nhịn được, siết cằm Thẩm Diệu Phù mạnh hơn:

“Sao muội muội phải hâm mộ tỷ tỷ chứ? Nếu muội thích, chẳng lẽ phụ thân, mẫu thân lại không cho muội?”

Ta liếc xéo vị phụ thân đang ngồi trên ghế chủ vị:

“Phụ thân, người nói xem đúng không?”

“Cũng chỉ là chuyện đoán mệnh của thầy bói mà thôi. Chúng ta vàng thau lẫn lộn, truyền ra ngoài người mang mệnh phượng hoàng là muội muội là được mà.”

“Tầm thường thì có sao? Con không nói, mọi người không nói, đâu có ai biết?”

Ta quan sát nét mặt Thẩm Diệu Phù.

Đầu tiên nàng ta có chút hưng phấn, sau đó khẩn trương nhìn về phía mẫu thân:

“Mẫu thân......”

Phụ thân tức giận đập một phát lên tay ghế:

“Vớ vẩn! Thẩm Thanh Quân, đó là tội khi quân!”

“Còn nữa, Phù Nhi còn nhỏ, tâm tư đơn thuần, sao có thể vào chốn thâm cung ăn thịt người không nhả xương chứ?”

Mẫu thân ngồi một bên cũng nhíu nhíu mày:

“Thanh Quân, còn đừng nói bậy. Sau này con sẽ vào cung, mỗi lời nói hành động đều phải thật cẩn thận! Phù Nhi tuổi còn nhỏ, ngây thơ hồn nhiên, không thích hợp tiến cung. Chờ sau này con bay lên cành cao rồi, giúp Phù Nhi tìm một nhà gia thế tốt gả qua đó là được rồi.”

Ta cười.

Kiếp trước lúc này ta mới hồi phủ, đã bỏ qua rất nhiều chi tiết.

Bọn họ sợ Thẩm Diệu Phù ở trong cung bị người ta bắt nạt, nhưng lại chưa từng trợ giúp ta một lần nào, còn công khai ép ta phải mang lại vẻ vang cho hầu phủ.

Đời trước vì câu nói này của mẫu thân mà sau khi ta vào cung đã cố gắng tìm một mối hôn sự tốt cho Thẩm Diệu Phù.

Nhưng ta tìm ai bọn họ cũng lấy lý do từ chối.

Hóa ra bọn họ đã chọn sẵn người thích hợp.

Đó lại là phu quân của ta.

Thật ra bọn họ có nói thẳng với ta, ta cũng không khó chịu đến vậy.

Nhưng bọn họ lại không.

Bọn họ mang hết yêu thương dồn cho Thẩm Diệu Phù.

Còn Thẩm Thanh Quân ta đây chỉ là một quân cờ của hầu phủ.

Tiếc là đời này ta không muốn làm một quân cờ nữa.