Chương 34

"Tại sao hắn lại cảm thấy Mèo Con của mình là người?"

Từ trong không gian hạt đào đi ra, Phương Hòa vội vàng đi xem tình hình của Lê Nguyệt, cậu trước tiên trèo lên một cái cây gần đó, từ trên cây nhìn qua cái cửa sổ vỡ, quan sát chỗ ghế lái.

Tốt rồi, Lê Nguyệt đã ngủ. Có lẽ cô quá mệt, vừa phải chăm con vừa phải cảnh giác tang thi cũng quá căng thẳng, nhưng mà cứ vậy mà ngủ không sợ nguy hiểm sao?

Phương Hoà vươn cổ nhìn vào trong xe, lúc trước cậu chỉ nhìn thoáng qua, trong giỏ là một đứa bé, nhưng cậu không nhìn rõ mặt, bây giờ biết được đứa bé này có thể là dị năng giả cấp bậc cao thì liền tò mò muốn nhìn một cái.

Trong chỗ đổ dùng cậu để lại cho mẹ con Lê Nguyệt có một cái nôi trẻ con dùng rất thoải mái, cũng không biết Lê Nguyệt có dùng đến không. Cái rổ kia vừa cũ vừa cứng không tốt cho trẻ nhỏ đâu.

Nhưng cơ thể Lê Nguyệt che mất đứa bé, Phương Hoà không nhìn thấy, cậu là một con mèo tò mò nên quyết định trượt từ trên đây xuống rồi nhảy sảng một bên mới nhìn qua cửa sổ bên kia, nhưng Phương Hoà chưa kịp nhìn thấy cái rổ thì bị một cái nĩa inox tấn công, ánh sáng từ kim loại loé sáng.

Huhu, tò mò gϊếŧ chết mèo mà.

Sau khi tránh thoát thì Phương Hoà nhìn thấy Lê Nguyệt, cô không có chút gì giống buồn ngủ cả, hai mắt sắc lạnh đầy sát khí.

Phương Hoà đột nhiên cảm thấy tiếc nuối, vốn tưởng rằng là một chị gái ôn nhu dịu dàng, ai ngờ cũng giống Lê Chấn mặt Diêm Vương.

Lê Nguyệt sau khi nhìn thấy con mèo con luôn đi theo em trai bị biến thành tang thi của cô, cắn chặt răng, lòng lại đau xót. Theo cô nghĩ thì con người có thể tiến hoá thành dị năng giả thì động vật cũng vậy, vì thế nên con mèo này dù chủ nhân đã biến thành tang thi thì cũng quyết đi theo, không rời một bước.

Nhưng nhìn quần áo và đồ ăn đột nhiên xuất hiện trên đất, có thể là con mèo này mang tới cho cô, xung quanh đây không còn ai khác! Làm gì có người tự nhiên mang đồ cho cô rồi không dám ra mặt?

Lê Nguyệt lúc đó phải cắn răng mới có thể ngăn nước mắt rơi, trong nháy mắt cô còn nghĩ thật ra Lương Bằng Phi không chết, hắn chỉ đang trốn đâu đó, mang đồ ăn cho cô nhưng chính tay cô đã chôn cất hắn, chính mắt cô thấy hắn chết thế nào, cũng không biến thành tang thi.

Lê Chấn đột nhiên khởi động xe, chiếc xe việt dã chỉ để lại một làn khói dài rồi chạy trên con con đường nhỏ, Phương Hoà nhanh chóng đuổi theo.

Lê Nguyệt tốc độ rất nhanh, không chút do dự nào chạy một đường, Phương Hoà vừa đuổi theo vừa lo lắng.

Khi rẽ vào một khúc cua, Lê Nguyệt bỗng phanh xe, Phương Hoà đang đuổi theo phía sau suýt chút nữa tông vào đuôi xe, vội vàng trốn sang một góc.

Phương Hoà ngẩng đầu nhìn, Lê Nguyệt dừng lại ở một nơi giống một khu nhà biệt lập, khá giống với nhà cũ của Lê gia, nhưng được xây bằng xi măng, cổng nhà để mở, trên mặt đất vương vãi máu đen, xác của mấy con tang thi được chất đống ở một bên. Lê Nguyệt dừng xe một hồi mới lái vào trong.

Phương Hoà nhảy lên tường, ngôi nhà này có cấu trúc đơn giản, giống những ngôi nhà thường được xây ở thôn làng ngoại ô, vào cổng chính là một khoảng sân, phía trước là một căn nhà chính hai tầng, bên cạnh là nhà ngang, giống như phòng bếp và nhà kho.

Cấu trúc rõ ràng, cũng không có ai, đối với Lê Nguyệt mà nói thì đây là nơi thích hợp để tạm thời ở lại.

Phương Hoà xem như thở phào nhẹ nhõm, ít nhất bây giờ Lê Nguyệt chưa có ý định rời khỏi đây, có lẽ là do đứa bé còn quá nhỏ, suy nghĩ cho con nên Lê Nguyệt dự định ở đây lánh một thời gian.

Chỗ này cách huyện thành một khoảng khá xa, xunh quanh không có ai, tang thi cũng được Lê Nguyệt xử lý hết rồi, nếu như không có chuyện gì xảy ra, Phương Hoà tiếp tế lương thực thì cô và đứa nhỏ có thể ở lại đây tránh một, hai năm cũng không thành vấn đề.

Phương Hoà ngồi xổm trên tường nhìn Lê Nguyệt mang kim loại trong sân, trừ cửa, chất thành đống trước cổng chính, ở trên tường cắm hai hàng nĩa.

Phương Hoà cảm thấy khi tang thi xuất hiện, Lê Nguyệt đã lấy mấy cái nĩa này làm vũ khí.



Nhìn đến đây, Phương Hoà có một cái nhìn về Lê Nguyệt khác trong tưởng tượng, lúc trước xem ảnh chụp, cậu cảm thấy cô là một người phụ nữ nhã nhặn dịu dàng, hiện tại nhìn tới khả năng cảnh giác và phòng ngự tang thi, cậu nghĩ cô là một người vô cùng mạnh mẽ, trên đời này, bất kì người mẹ nào nghĩ tới con cái, đều trở nên mạnh như vậy.

Xác định đúng là Lê Nguyệt chuẩn bị ở đây thì Phương Hoà cảm thấy nhẹ nhõm, cậu quay đầu chạy đi, thấy đủ xa liền vào không gian. Phương Hoà vội vàng trở về như vậy vì muốn cùng Lê Chấn bàn bạc xem bọn họ nên làm gì tiếp theo.

Lê Chấn không còn trong thư phòng, Phương Hoà tìm thấy hắn đang ngâm mình trong hồ, cậu để ý tác dụng của hồ nước lại nhỏ đi, họ cần thêm tinh hạch, chỉ khi Lê Chấn mạnh tới mức có thể khống chế được bản năng, bọn họ mới có thể gặp Lê Nguyệt, cùng nhau bảo vệ đứa bé kia.

Phương Hoà ngồi xổm cạnh hồ, nói thật, những biện pháp cậu có thể nghĩ ra rất hạn chế. Ngoại trừ đi vào nội thành gϊếŧ tang thi lấy tinh hạch thì không còn cách nào khác. Những tang thi cấp thấp vẫn là số đông, chúng không có tinh hạch, đối với bọn họ vừa là chuyện tốt vừa là chuyện xấu. Tốt là mẹ con Lê Nguyệt sẽ tạm thời an toàn, xấu là Lê Chấn cần tinh hạch, muốn tìm tinh hạch sẽ khó khăn vô cùng, không biết phải bao nhiêu con tang thi biến dị mới có thể làm nước trong hồ trở nên trong veo, giúp Lê Chấn khôi phục tỉnh táo, đè nén ham muốn ăn thịt.

Phương Hoà đang ở một bên khổ tâm suy nghĩ, Lê Chấn vươn tay bắt lấy mèo con, đưa tay xoa đầu cậu làm cả thân mèo ướt nhẹp, lông mao dán sát vào da, dáng vẻ đáng thương vô cùng. Phương Mèo cho hắn một cái vuốt mèo. "Mặc quần áo vào, chúng ta có chuyện phải làm."

Chỉ là Phương Hoà vừa nói xong thì Lê Chấn đưa mặt lại gần, chóp mũi hắn khẽ cọ cái mũi mèo hồng phấn của Phương Hoà, nếu không phải lông cậu đã bị Lê Chấn làm ướt hết thì lúc này lông mao toàn thân đã dựng hết lên rồi, sao lại nóng như vậy chứ?

Lê Chấn ôm được Phương Hoà xong thì tay cũng không động, dùng dị năng làm khô cơ thể rồi khống chế tinh thần lực mặc quần áo.

Phương Hoà bị khăn lông lau tới mức mặt đều nhăn lại. Nghiêm túc suy nghĩ, mặc dù cậu mang trái tim của một người trưởng thành nhưng thân thể này vẫn chỉ là một con mèo hơn hai tháng tuổi? Có thể động dục sao?

Nhanh chóng lắc đầu, nghĩ cái gì mà nhạy cảm vậy không biết, Phương Hoà thò đầu ra khỏi chiếc khăn, "Lê Chấn, chúng ta đi gϊếŧ tang thi đi, kiếm thật nhiều tinh hạch thì anh mới khoẻ lên được."

Kỳ thật, Lê Chấn biết rõ điều này hơn Phương Hoà, trí nhớ của hắn đang chậm rãi quay về. Muốn bảo vệ chị gái và cháu trai thì đây là điều hắn nên làm, hắn cần phải mạnh hơn.

"Còn nữa, cái đêm mà bệnh dịch bùng nổ, không chỉ có con người ảnh hưởng đâu, còn có nhiều thứ biến đổi nữa." Phương Hoà cào cào hạt đào trên cổ mình, cái lục lạc này rất đặc biệt. Trước giờ cậu chưa nghe nói ngoài ngọc ra thì còn có vật chất nào chứa nhiều linh khí nữa.

Phương Hoà ngẩng đầu, nhìn Lê Chấn nói tiếp, "Có một ít cổ ngọc xảy ra biến đổi, chúng có thể kết nối với các không gian khác tạo ra một nơi chứa đồ. Chúng ta nếu đi qua chỗ bán ngọc hoặc tiệm vàng có thể tìm thử. Tìm được cho Lê Nguyệt một không gian thì càng tốt."

Nghe thấy mấy lời này, Lê Chấn cúi đầu nhìn cậu, Phương Hoà bị nhìn một hồi liền xù lông, "Nhìn cái gì?"

Meo, mặc dù cậu không có tóc, nhưng bị nhìn như vậy cũng sẽ bị hói đấy, con sen có ý gì vậy? Cứ dùng đôi mắt đen sì nhìn chăm chăm cậu, có biết là đáng sợ lắm không?

Thật ra Lê Chấn đã khôi phục lại một ít nhận thức nhưng bây giờ lại khó hiểu một việc. Tại sao hắn lại cảm thấy Mèo Con của mình là người? Hắn không chỉ muốn cọ cọ mũi với Mèo Con, Lê Chấn còn muốn làm nhiều thứ khác nữa, nhưng cuối cùng thì Mèo Con là mèo hay là người?

Chân mèo của Phương Hoà ở trên cánh tay Lê Chấn đạp đạp, "Lê Chấn, hoàn hồn. Nếu không có ý kiến thì chúng ta đi thôi."

Lê Chấn gãi gãi cằm nhóc mèo, ôm Phương Hoà đi ra khỏi không gian, lúc Phương Hoà đang nghĩ nên men theo đường cũ hay tìm đường mới thì Lê Chấn lấy xe trong không gian ra.

Phương Hoà nhìn cái xe trước mặt, khoé miệng mấp máy, móng mèo chỉ vào xe.

"Anh lái à?"

Trước mắt họ là một chiếc xe nông nghiệp ba bánh...

Lê Chấn đi lên xe dưới ánh mắt ngạc nhiên của Lê Hoà, khởi động xe lao thẳng xuống sườn núi.



Phương Hoà ngồi trên đùi Lê Chấn, móng vuốt bám chặt vào quần áo hắn, hiển nhiên xe này ngồi không thoải mái như xe việt dã, rung lắc dữ dội. Nếu Phương Hoà không bám chặt chắc sẽ bị văng ra ngoài cũng nên.

Hơn nữa, đường họ đang đi không phải con đường bê tông dẫn vào tỉnh hôm đó, mà là đường đất đá, Phương Hoà thậm chí còn không biết Lê Chấn định đi đâu.

Sau khi quen với sự xóc nảy thì Phương Hoà nói to. "Chúng ta đang đi đâu vậy?"

Đáp lời cậu là ngón tay lạnh như băng của Lê Chấn sờ sờ đuôi mèo, Phương Hoà không biết nói gì hơn, mặc hắn đi trên con đường gập ghềnh này đến một chỗ có khi hắn cũng đíu biết.

Dọc đường đi Phương Hoà không ngừng từ phía dưới cánh tay Lê Chấn nhìn ra ngoài cửa sổ, cậu thấy bọn họ càng đi càng gần núi, nhà ở bên đường dần dần biến mất.

Xe bọn họ đi cũng là từ đường đất rộng thênh thang trở thành con đường nhỏ hẹp, con đường này chắc chẳng có loại xe nào đi vào được, trừ xe nông nghiệp ba bánh bọn họ đang lái.

Phương Hoà nhìn xung quanh, một mảnh rừng hoang vu, không biết Lê Chấn muốn làm gì ở đây? Tìm một cái hang cho Lê Nguyệt trốn à?

Chờ xe dừng lại, Phương Hoà duỗi đầu tới cằm Lê Chấn, muốn nói gì đó lại bị hắn ôm lấy, xuống xe, đi thẳng vào trong núi.

Phương Hoà đột nhiên cảm thấy cảnh tượng này quen quen, giống lần trước Lê Chấn cũng một đường đi thẳng đến chỗ hồ cá.

Cho nên Phương Hoà bình tĩnh lại, nếu Lê Chấn đến đây thì chắc chắn có lí do.

Vừa đi vào núi, Phương Hoà thấy những tảng đá xung quanh thỉnh thoảng bay lên, còn có một vài tảng đá rơi xuống trước mặt Lê Chấn, Lê Chấn nhìn xong, tảng đá cũng bị ném ra ngoài.

Bọn họ chạy rất lâu, cuối cùng Lê Chấn dừng lại ở một nơi có dòng suối chảy qua núi, Phương Hoà vươn đầu khỏi vai Lê Chấn nhìn phiến đá, nhưng cậu thật sự không nhìn ra cái gì.

Ngay lúc Phương Hoà không biết Lê Chấn đang tìm gì thì cậu thấy hắn vẫu tay, ra hiệu tiếp tục đi vào trong núi.

Khi bọn họ đã đi một vòng quanh núi, Phương Hoà thật sự không hiểu. Lê Chấn đang tìm một mỏ đá à? Hắn tìm đá làm gì? Xây một bức tường phòng thủ kiên cố?

Thực ra, trong kí ức của Lê Chấn thì có một khu vực kha thác ngọc bích ở vùng núi phía bắc của huyện X, khi còn nhỏ, ông nội của hắn rất nhiều lần đưa hắn tới ngọn núi này chơi, hắn cũng đã từng đến mỏ đá kia, nhưng kí ức hắn giống như bị đóng băng, không thể nhớ vị trí cụ thể.

Mèo Con nhà hắn chẳng bảo rằng ngọc bích có thể được liên kết với không gian sao? Một ngọn núi khoáng thạch, chẳng lẽ lại không có một viên như vậy?

Nhưng mà ý của Phương Hoà là ngọc bích có thể kích phát không gian, nhưng cậu không nói ngọc bích thô sơ chưa qua cắt gọt sẽ thật sự có không gian, phàm là những miếng ngọc mang không gian đa phần là đồ cổ, đồ gia truyền hoặc những miếng ngọc đã được gia công.

Sau mạt thế mười mấy năm có người suy đoán những miếng ngọc có thể kích phát không gian có phải là đồ của nhân loại khi xưa tu tiên không. Chỉ là một vật bên trong có không gian, không thể nói đây là đồ của người tu tiên được. Vả lại, nếu thật sự là thứ người tu tiên dùng để mang theo đồ thì không có khả năng trong không gian lại trống rỗng.

Những chuyện này Lê Chấn không biết, cho nên hắn mang một khối ngọc thô to vào không gian, Phương Hoà liền hoang mang.

Nhưng khi tảng đá này vào không gian thì chuyện lạ xảy ra, khối đá này trực tiếp bị hồ nước kéo xuống chỗ nước nông, giống như một viên thuốc sủi bọt rơi vào ly nước, không ngừng tạo ra nhưng bong bóng li ti, sau khi bọt nước đã tan, dần chìm xuống đáy hồ.

Một mèo một người đều cảm ứng được sự thay đổi này, Phương Hoà hoảng sợ lập tức chạy vào không gian. Cậu vất vả lắm mới tìm được cách khôi phục lại năng lượng của con suối nhỏ, đừng có xảy ra chuyện gì đó. Nhưng Phương Hoà vào không gian lại thấy những tảng đá ven hồ trở nên trong suốt.

Phương Hoà giơ vuốt cào hai cái trên tảng đá, lập tức hiện lên mấy khe nứt, có gì đó trực tiếp bị nước hồ hoà tan ra.