Chương 40

"Sau cơn mưa này, virus tang thi sẽ xâm nhập vào nguồn nước..."

Huyện thành như vậy ban đầu có bao nhiêu người? Mấy chục nghìn người hay mấy trăm nghìn người? Phương Hoà không để ý tới cái này, sau khi mạt thế đến có người đã tính toán số phần trăm người sống sót, chỉ có khoảng 20% người không bị biến bằng tang thi, trong đó tính cả những người đã bị tang thi ăn.

Sau khi liên tục gϊếŧ tang thi mấy ngày trời, hiện tại Phương Hoà đang ngồi xổm trên mái của một bệnh viện, nhìn tang thi cuồn cuộn bên dưới, cảm giác như gϊếŧ mãi không hết, nhưng giống Lê Chấn nói, nếu muốn bảo vệ cháu trai thì phải tiếp tục gϊếŧ thôi.

Lê Chấn ngồi bên cạnh cậu, tay xoa nắn tai mèo: "Nghỉ ngơi sao?"

Phương Hoà nằm sấp xuống, mấy ngày liên tục gϊếŧ tang thi làm cậu mệt mỏi vô cùng, dị năng sau khi thăng cấp mạnh thì có mạnh thật, gϊếŧ tang thi cũng dễ dàng hơn, nhưng cậu không chịu được sự tra tấn về mặt tinh thần, mỗi ngày nhìn đi nhìn lại chỉ là những cái xác không hồn điên cuồng cắn xé nhau thì xem có điên không?

Theo thời gian dần trôi, tang thi cấp thấp không giữ được bộ dáng con người nữa, toàn thân chúng bắt đầu hư thối, bởi vì không ngừng cắn xé vật sống, môi chúng bắt đầu rơi ra, chỉ còn lại hàm răng dữ tợn.

Cho nên đối với tang thi hoạt động trong một thời gian, độ bền bỉ rất kinh khủng.

Nhưng bọn họ gϊếŧ tang thi nhiều như vậy vẫn có hiệu quả nhất định, ít nhất ở cổng Bắc đã không còn tang thi lởn vởn, đại đa số người sống sót ở huyện X đều tới cổng Bắc lánh nạn.

Chỉ là nơi đó tụ tập càng nhiều người sống sót thì cám dỗ đối với Lê Chấn càng đáng sợ, cho nên vì an toàn Lê Chấn không tới gần cổng Bắc, chỉ có Phương Hoà khi nào tò mò quá thì sẽ vòng qua xem tình hình, tốc độ của cậu nhanh, dáng người lại nhỏ, người bình thường không nhìn thấy cậu.

Ở cửa Bắc, Phương Hoà thấy được những người sống sót ở đây đều bất đồng với những căn cứ mà cậu từng thấy, mười mấy người đi theo Lê Chấn gϊếŧ tang thi lúc trước dần trở thành tổ hợp người dẫn đầu chém gϊếŧ tang thi, trước kia Phương Hoà từng gặp qua trường hợp dị năng giả xưng vương, vậy mà ở đây lại không tồn tại.

Mười mấy người đó sẽ phân công ai phù hợp cho những ai sẽ đi gϊếŧ tang thi, những ai ở lại dọn dẹp xác tang thi, cùng đi tìm vật tư rồi chia đều cho những người sống sót. Hơn nữa bọn họ bắt đầu phá những kiến trúc không cần thiết, dùng những vật cứng rắn tạo một rào chắn tạm thời.

Phương Hoà lười biếng nằm bò trên mái nhà, Lê Chấn ở cạnh xem xét bên trong bệnh viện này, tang thi bên trong khẳng định không ít, hơn nữa hắn có cảm giác trong này có một con tang thi tiến hoá, nhưng lại mơ hồ không chắc chắn, có thể là do tang thi này không đủ mạnh, hoặc là nó trốn ở chỗ sâu nhất trong bệnh viện.

Phương Hoà lười nhác nâng mắt: "Anh định vào à?"

Lê Chấn vuốt lông cậu: "Ừ, đồ để lấy mẫu thí nghiệm không đủ, tôi phải vào để tìm thêm."

Phương Hoà biết gần đây hắn vẫn luôn ở trong không gian nghiên cứu mấy cái dịch thể của tang thi mà hắn lấy được, nhưng mà mỗi lần thí nghiệm xong Lê Chấn lại lạnh mặt tiêu huỷ mẫu vật đó, khiến Phương Hoà cảm thấy những thứ đó không dùng được, không giống với những kẻ làm thí nghiệm trước kia Phương Hoà thấy, bọn người kia đều lưu trữ tất cả mẫu vật.

Phương Hoà ngửa đầu nhìn trời, bây giờ đã là buổi chiều, trời giăng đầy mây đen, có lẽ là sắp mưa.

Mưa!

Phương Hòa đột nhiên đứng lên, nhìn về phía Lê Chấn, "Sắp có chuyện phiền phức rồi."

Chuyện này ảnh hưởng tới dị năng giả không lớn, cùng lắm là dị năng yếu đi một chút, hấp thu tinh hạch hoặc tự nó sẽ khôi phục, nhưng những người thường lại không may mắn như vậy, mặc dù có một số sẽ kích phát dị năng nhưng vẫn sẽ có người biến thành tang thi.

Lê Chấn đặt tay lên lưng Phương Hoà, ánh mắt nhìn về phía cửa Bắc, đột nhiên hắn hiểu ý của cậu. Virus tang thi sẽ theo mưa lẫn vào nguồn nước.

Đa phần những hệ thống công nghiệp sau khi mạt thế đến đều dừng hoạt động, hệ thống cung cấp nước cũng vậy, mấy ngày nay, những người sống sót ở căn cứ tạm thời cổng Bắc đều dựa vào giếng nước ngầm, nước sinh hoạt cũng hữu hạn, đa phần đều để dành cho trẻ con và người già.

Lê Chấn duỗi tay túm Phương Hoà, nhảy xuống, sau đó nhanh chóng rơi xuống mặt đấy, mặc kệ tang thi cuồn cuộn, hướng cổng Bắc lao đi.



Phương Hoà thuận theo Lê Chấn bò lên vai hắn, ngửa đầu nhìn trời, dứt khoát bò lên đầu Lê Chấn, vững vàng đạp lên mũ Lê Chấn, móng vuốt quơ lên không trung, sau khi thăng cấp, dị năng của cậu dễ dàng tạo ra một cơn lốc xoáy.

Trận gió xoáy này được Phương Hoà khống chế đi về phía cổng Bắc, hy vọng có thể giữ chân đám mây đen không kéo tới đó, kéo dài thời gian, ít nhất trước khi họ đến, trời sẽ không đổ mưa làm ô nhiễm nguồn nước.

Chỉ là bọn họ đang ở phía Đông, muốn tới cổng Bắc cần một chút thời gian, Phương Hoà không biết cách của mình có hiệu quả không, cả người cậu đã ướt nhẹp, lắc lắc thân mèo: "Tốc độ của tôi nhanh hơn, để tôi đi trước."

"Không được." Lê Chấn quả quyết.

"Vì sao chứ?"

"Thời gian vẫn còn kịp, em không được mạo hiểm." Lê Chấn nói, nhiều người thì nhiều miệng, mặc dù có không ít người đã gặp Phương Hoà, nhưng khi tấn công tang thì dị năng của cậu và tinh thần lực của hắn giống nhau nên những người kia chỉ nghĩ Phương Hoà có tốc độ nhanh thôi, tình hình hỗn loạn như vậy sẽ chẳng ai biết những con tang thi kia bị gϊếŧ bởi một cái móng vuốt bé xíu.

Móng vuốt Phương Hoà bị Lê Chấn nắm chặt, cậu chỉ có thể vận dụng dị năng xuống dưới chân Lê Chấn, làm cho tốt độ của hắn nhanh hơn chút.

May mà khi Lê Chấn tới căn cứ cổng Bắc trời chưa mưa, mà mưa ở nơi khác cũng chưa kéo tới đây.

Lê Chấn bỗng nhiên xuất hiện làm người bên trong sợ nhảy dựng, sau đó nhìn bộ quần áo vũ trang đầy đủ của hắn thì lập tức vui mừng: "Là anh! Anh là vị đại ca đã cứu chúng tôi!"

Lê Chấn hơi gật đầu: "Bảo mọi người tập trung lại đây, tôi có chuyện muốn nói."

"A, được, được. Anh đợi chút." Người trẻ tuổi kia hứng phấn chạy đi, vừa chạy vừa hô hào: "Mọi người mau tới đây, thần hộ vệ của chúng ta đến rồi!!"

Phương Hoà đứng trên vai Lê Chấn, đưa vuốt mèo đỡ trán. Thần hộ vệ là cái quỷ gì? Lê Chấn, một tang thi hàng thật giá thật, trong mắt con người lại thành thần hộ vệ.

Mọi người rất nhanh đã tới đông đủ, có mấy đứa trẻ con vừa chạy vừa cãi nhau ầm ĩ, tới trước mặt Lê Chấn lập tức im thít, ánh mắt vừa sùng bái vừa sợ hãi nhìn Lê Chấn.

Do vấn đề góc độ mà Phương Hoà nghĩ những ánh mắt sùng bái kia cũng đang nhìn vào mình.

Lê Chấn kiềm chế bản năng thèm ăn, nhanh chóng cất tiếng: "Sau cơn mưa này, virus tang thi sẽ xâm nhập vào nguồn nước, từ giờ trở đi trừ thùng đựng nước thì không được động đến nguồn nước khác."

Tin tức này khiến mọi người kinh sợ, ô nhiễm nguồn nước là vấn đề vô cùng nghiêm trọng, sinh hoạt hằng ngày không thể thiếu nước được.

"Đun sôi nước cũng không được sao?"

"Chúng ta bảo quản giếng nước này tốt cũng không tránh được ô nhiễm sao?"

"Chúng ta hứng nước mưa để dùng được không?"

Mọi người mồm năm miệng mười thi nhau hỏi.

Phương Hoà ghé đầu sát lỗ tai lê Chấn, nhỏ giọng nói: "Thật ra nếu đun nước khoảng nửa giờ thì có thể loại bỏ được virus tang thi trong nước."

"Chắc chắn?"



Phương Hoà rất muốn cho hắn một tát, không chắc chắn cậu nói làm gì.

Lê Chấn gật đầu, dựa vào ý của Phương Hoà, nhanh chóng nói cho mọi người.

Phương Hoà ở trên vai Lê Chấn vung vẩy cái đuôi đầy nước, ngẩng đầu thì thấy một đứa nhỏ lấp sau lưng người lớn nhìn chăm chăm cậu. Phương Hoà cả người cứng đờ, không phải bị nghe thấy chứ? Meo. Nhưng lúc cậu và Lê Chấn nói chuyện giọng rất nhỏ mà, với lại đứng xa như vậy làm sao nghe được?

Lúc Phương Hoà đang tràn đầy băn khoăn thì Lê Chấn đã thông báo xong, nhanh chóng rời đi, hắn không thèm nghe những người kia lôi kéo hắn ở lại, Lê Chấn sợ còn ở lại thêm nữa thì mình sẽ không kiểm soát được bản năng.

Phương Hoà quay đầu nhìn đứa nhóc kia, nó vẫn đang nhìn cậu, lông toàn thân cậu dựng hết cả lên.

Một người một mèo rất nhanh đi xa căn cứ, Phương Hoà ngửa đầu nhìn trời, từng tầng từng tầng mây đen kịt, kiểu này thì sẽ mưa rất lâu đây, Phương Hoà cả người dính nước mưa, chân dẫm lên mũ Lê Chấn, hay là cậu vào trong không gian trú mưa xíu nhỉ.

Lúc này Lê Chấn đốt nhiên lấy ra một cái chai, đặt trên đường bê tông hứng một chút nước mưa.

Ngay sau đó Phương Hoà và Lê Chấn đi vào không gian, cả hai người bọn họ tấn công đều là không cần động tay, không cần đến gần, đây là lần đầu bọn họ chật vật như vậy.

Phương Hoà chui vào khăn tắm, từ trong khăn tắm thò đầu ra nhìn Lê Chấn đang cởi từng món đố trên người xuống, chỉ là Lê Chấn mặc trang phục leo núi không thấm nước, trang phục bên trong không bị ướt, cho nên thân hình nóng bỏng mà Phương Hoà mong chờ không xuất hiện, cậu ngây thơ không hề nhận ra Lê Chấn cố tình không lộ cơ thể trước mặt mình.

Lê Chấn cởϊ áσ khoác xong thì mang chai đựng nước mưa đi kiểm tra đo lường, để lại Phương Hoà lăn lộn trong cái khăn tắm.

Không có ai vuốt lông cho, Phương Hoà cảm thấy cả người không thoải mái, chui ra khỏi khăn tắm, chạy tới phòng thí nghiệm của Lê Chấn.

Lúc Phương Hoà đi tới, Lê Chấn đang cầm trong tay một dụng cụ thí nghiệm, tay còn lại vẫy vẫy cậu, Phương Hoà lập tức chạy tới, nhảy lên mặt bàn.

"Lê Chấn, tôi có một thắc mắc." Phương Hoà nhìn xung quanh, có chút không chịu nổi.

"Em nói đi." Lê Chấn hơi dừng tay, sau đó nói.

"Lê Chấn, có phải chúng ta mang virus tang thi vào đây không? Có phải bây giờ ở đây có chút không sạch sẽ?"

Lê Chấn cất gọn những mấu vật có giá trị, trong văn tự cổ có nhắc đến việc này, mặc dù hơi khó tin một chút nhưng không gian này khi xưa vốn là một động phủ tu luyện của người luyện khí, có bày trận pháp phức tạp, Lê Chấn cũng khó để hiểu, nhưng hắn có thể chắc chắn, nói với Phương Hoà. "Không, nói đơn giản, virus ở ngoài cơ thể ở trong không gian sẽ được thanh lọc."

"Vậy những mẫu vật của anh?"

"Nó sẽ biến thành máu đen bình thường."

Phương Hòa đột nhiên mở to mắt: "Nếu thế không phải đã tìm được phương pháp tiêu huỷ virus sao?"

Lê Chấn lắc đầu: "Mẫu vật này ở ngoài cơ thể vật chủ. Nếu nó xâm nhập vào trong thì không có cách nào thanh lọc được."

Phương Hoà nghe vậy có chút hoang mang, vung đuôi, Lê Chấn nhẹ nhàng xoa xoa lỗ tai cậu: "Đừng lo, từ từ sẽ tìm ra cách."

Phương Hoà gật đầu, ngồi tại chỗ nhìn Lê Chấn làm gì đó với đống dụng cụ, cậu bỗng cảm thấy bọn họ đã quên điều gì đó, Phương Hoà đứng bật dậy: "Bé con, chúng ta quên mất bé con!"