Chương 56

" Thu toàn bộ sương mù vào trong thùng này đi. "

Lê Chấn nhìn mèo con chạy chối chết có chút muốn bật cười, chọc chọc chút lên giấy hai lần rồi cũng ném sang một bên.

Khi một người một mèo một lần nữa xuất hiện thì trong hiệu thuốc đã không còn ai, Phương Hoà nhìn xung quanh, sau khi chắc chắn bên ngoài cũng không có ai thì quay đầu thoáng nhìn Lê Chấn.

Lê Chấn cũng cậu ra khỏi hiệu thuốc, tiếp tục đề tài nói chuyện khi nãy. " Em muốn tôi làm thủ lĩnh? "

Phương Hoà thấy Lê Chấn cuối cùng cũng hỏi thẳng vào vấn đề, cậu chạy lại gần hắn, men theo quần áo mà trèo vào nằm trên khuỷu tay hắn, ngẩng đầu nhìn, đây là lần thứ hai cậu nhắc đến chuyện thành lập căn cứ, lần đầu thì bị Lê Chấn lấp liếʍ, lần này hắn lại chủ động nói chuyện cậu, Phương Hoà có chút ngoài ý muốn.

Lê Chấn hơi chột dạ, hình như hắn rất ít khi nghiêm túc nói chuyện với mèo con nhà hắn về vấn đề nào đó, nhìn biểu tình thụ sủng nhược kinh của cậu, làm Lê Chấn thấy trong lòng hơi nhói, hắn nhẹ nhàng xoa nắn lỗ tai Phương Hoà, dùng đầu mình cọ lên đầu cậu. " Xin lỗi, Mèo Con, do tôi không để ý. "

" Có cái gì mà phải xin lỗi? " Phương Hoà vẫy vẫy móng vuốt, cậu cũng không phải quá kì vọng Lê Chấn lên làm thủ lĩnh, cậu chỉ thấy kì quái thôi.

" Vậy anh muốn làm gì? " Phương Hoà không sao hiểu được, trong thời đại này còn ai không muốn có thế lực khổng lồ chứ? Nói riêng, càng mạnh hơn thì có thể bảo vệ được chính mình và người thân bạn bè, muốn gì làm đó.

Nói chung, còn có thể giúp đỡ cứu mạng vô số người sống sót trong mạt thế, biết đâu còn được họ coi như đấng cứu thế, phải biết rằng rất nhiều thủ lĩnh căn cứ dựa vào bạo lực cưỡng chế, quản lý căn cứ cũng là dựa vào bạo lực, rất nhiều người vô cùng gian khổ.

Lúc này, Lê Chấn đang nhìn một con tang thi cụt tay, đây là một con tang thi mới thi hoá không được mấy ngày, tinh hạch còn chưa ngưng kết ra, là một tang thi cấp thấp bình thường, nếu tang thi tiếp tục lan tràn như vậy, sẽ càng có nhiều người thường bị biến thành tang thi, cho dù bây giờ có dị năng giả và lương thực dự trữ nhưng vài năm sau, vài chục năm sau thì sao?

Lê Chấn không rõ vì sao loại virus này có thể phát tán ra ngoài, nhưng so với thời điểm ban đầu, giờ đây Lê Chấn có ưu thế để giải quyết con virus này hơn. " Mèo Con, so với việc làm thủ lĩnh, tôi muốn tìm cách giải quyết virus tang thi hơn. "

Phương Hoà nhìn Lê Chấn, không thể không nói, con sen nhà cậu đúng là có chí lớn, làm thủ lĩnh căn cứ mà so với lí tưởng này đúng là quá phù phiếm.

Nhưng mà...

Phương Hoà cúi đầu nhìn đất. " Lê Chấn, không phải tôi muốn đả kích anh, từ trong kí ức của tôi anh cũng thấy đó, mạt thế mười ba năm, vẫn chưa có ai nghiên cứu ra vacxin "

Lê Chấn mỉm cười, duỗi tay nâng cằm Phương Hoà lên. " Em không tin tưởng tôi sao, hửm? "

Phương Hoà cáu kỉnh, có chút không tự nhiên đẩy tay Lê Chấn ra, " Khônh phải, tôi chỉ sợ anh nói trước bước không qua, đến lúc không chế ra thuốc giải thì ngồi đó mà khóc. "

Lê Chấn cười khẽ, nắn nắn chân mèo nhỏ mềm, nâng Phương Hoà đối diện với mĩnh đôi mắt thuần đen như nhìn sâu vào mắt mèo của cậu. " Phải có hy vọng chứ. "

Đôi mắt Lê Chấn dưới ánh mặt trời trở nên vô cùng thâm thuý khiến tim Phương Hoà đập rộn ràng, ngay lập tức dưới caid mặt đầy lông nóng ran, cậu xoay đầu sang hướng khác làm như không có việc gì. " Vâng, vâng, anh nói gì cũng đúng, rồi chúng ta đi đâu bây giờ? "

Lê Chấn hơi híp mắt. " Chúng ta sẽ xử lý bệnh độc tang thi, đưa người tới thành phố A rồi phá huỷ phòng thí nghiệm kia. "

Phương Hoà cả kinh, quay đầu. " Anh nói gì cơ? "

" Tới thành phố A, phá huỷ phòng thí nghiệm. " Lê Chấn lặp lại, giọng càng thêm kiên định, đây là kế hoạch đầu tiên của hắn, vốn nghĩ có thể tìm được " Phương Hoà " trước khi cậu bị đưa tới phòng thí nghiệm, hiện tại không tìm được, hắn quyết định tới thành phố A luôn, nếu phòng thí nghiệm kia còn chưa thành lập, vậy thì bóp chết nó trong trứng nước đi, còn nếu đã thành lập, thì tìm cách phá huỷ nó.

Phương Hoà muốn nói lại thôi, nhìn Lê Chấn, không biết mở lời thế nào mới tốt, lí tưởng của con sen nhà cậu sao càng lúc càng lớn vậy?

" Mèo Con? " Lê Chấn vuốt lông cho nhóc mèo trong lòng mình.

Phương Hoà nhìn Lê Chấn một hồi. " Lê Chấn, anh có biết, mục tiêu của anh có chút khó khăn không? "

Lê Chấn hơi khựng lại, nâng Phương Hoà lên trước mặt mình. " Thế lực đằng sau phòng thí nghiệm rất lớn sao? "



Phương Hào chậm rai gật đầu, thành phố A là nơi ngoạ hổ tàng long, sau khi mạt thế bùng nổ, nhiều người còn có thế lực vượt qua cả quân đội, hơn nữa, nghe đồn, ngày đầu tiên khi mạt thế đến thì phòng thí nghiệm đã được thành lập bà quản lý nghiêm ngặt. Thực tế muốn phá huỷ nó vô cùng khó khăn, cứ cho là có thể phá huỷ phòng thí nghiệm đó, nhưng không tiêu diệt được thế lực đằng sau thì lại có một phòng thí nghiệm khác mọc lên mà thôi.

Phương Hoà ngẩng đầu nhìn Lê Chấn. " Ban đầu phòng thí nghiệm cũng chỉ vì muốn nghiên cứu vacxin, không phải vừa bắt đầu đã làm thí nghiệm lên cơ thể người, bây giờ chúng ta phá huỷ thì... " l

Câu nói kế tiếp Phương Hoà không cần nói Lê Chấn cũng đoán được, hắn khẽ nắm vuốt mèo của cậu, xoa xoa.

Bây giờ phá huỷ phòng thí nghiệm thì đồng nghĩa với việc trở thành kẻ phản bội loài người, mèo con nhà hắn không muốn hắn gánh tội danh này.

Phương Hoà mặc kệ Lê Chấn xoa nắn chân trước của mình, tiếp tục nói. " Với lại, phòng thí nghiệm kia rất lợi hại, năm ấy chúng tôi có hơn mười người mà mất nhiều năm mới trốn thoát được, hơn nữa, vừa trốn không lâu thì bị phát hiện, nếu không phải tôi liều mình xông vào đàn tang thi thì nhất định sẽ bị bắt trở về. "

Lê Chấn cảm thấy tim mình bị ai đó bóp nghẹt, hắn để Phương Hoà dựa vào cổ mình, vuốt ve lưng cậu, hắn nhắm mắt, một kế hoạch dần được hình thành trong lòng, chẳng qua chỉ là có thế lực lớn, hắn cũng có thể mở rộng thế lực của chính mình.

Móng vuốt bám chặt trên vai Lê Chấn, dụi đầu vào cổ hắn, cậu hoàn toàn không nhận ra vì câu nói của mình mà sẽ có một kế hoạch đáng sợ được bày ra.

Một lát sau, Phương Hào vỗ vỗ vai Lê Chấn. " Kệ đi, chỉ cần có vật tư thì sẽ có hi vọng, trước hết chúng ta cứ tìm nhiều vật tư hơn đã, không phải anh muốn làm thí nghiệm sao? Nhất định phải tìm thêm dụng cụ nữa. "

Lê Chấn gần đầu, nhưng địa điểm đầu tiên hắn tới vẫn là hiệu sách, lúc trước cậu hít phải khí đọc, nằm ngủ trong không gian nên hoàn toàn không biết Lê Chấn đang đi đâu, cậu nhìn lên thì thấy một cửa thuỷ tinh bị vỡ, biển hiệu. " Hiệu sách XXX, sách cho người mới bắt đầu (?) ", nhiều chữ quá khiến Phương Hoà hơi choáng váng, có chút xấu hổ hỏi Lê Chấn. " Anh tới đây làm gì? "

Lê Chấn lấy từ trong không gian ra một cái mặt nạ phòng độc tự chế, đeo lên cho Phương Hoà, xác nhận không bị thoát khí mới nói. " Tang thi hệ độc ở bên trong. "

Phương Hoà đeo mặt nạ không quá thoải mái, cậu quơ móng vuốt điều chỉnh mặt nạ đến vị trí thoải mái hơn, thở phào trong lòng, thì ra là đến gϊếŧ tang thi, cậu còn sợ Lê Chấn định dạy mình học cộng trừ nhân chia gì đó như hồi tiểu học, mới nghĩ thôi đã thấy mất mặt, hơn hai mươi tuổi đầu còn mù chữ.

Tuy rằng Lê Chấn tạm thời từ bỏ ý định này nhưng rất tiếc là phải nói cậu đoán đúng rồi, Lê Chấn lúc ấy đúng là muốn tìm một ít sách vở dạy cậu học.

Lê Chấn mở cửa, Phương Hào nhanh chân muốn chạy vào hiệu sách bị Lê Chấn túm được, hắn bất đắc dĩ gõ đầu nhóc con hai cái, sao không có một chút ý thức nguy hiểm nào hết vậy.

Vuốt mèo che chỗ bị gõ, bằng vào tốc độ của cậu, có thể tránh được tay của Lê Chấn nhưng lạ là Phương Hoà lại không nghĩ né, cho nên lúc này cậu chỉ nhìn nhìn Lê Chấn.

Lê Chấn nhẹ giọng hỏi. " Có chỗ nào không thoải mái sao? "

Phương Hoà dùng vuốt mèo giữa mặt nạ, sau đó lắc lắc đầu, Lê Chấn thấy vậy mới yên tâm, Phương Hoà hơi híp mắt, leo lên vai Lê Chấn ngồi, cùng hắn đi vào trong.

Hiệu sách này không lớn lắm nhưng cũng không nhỏ, diện tích ít nhất cũng phải hơn 200m2, ngoài kệ sách ra thì không còn thấy được gì nữa, vuốt mèo của Phương Hoà chỉ một vài kệ sách bị đổ trên đất, Lê Chấn hiểu ý gật đầu, chẫm rãi đi tới.

Lúc Lê Chấn dừng lại, Phương Hoà nhìn thứ trên đất mà chút nữa nôn ra ngoài, con tang thi hệ độc này thật ghê tởm, thi thể trên mặt đất đã bị thối rữa một nửa, nhưng vẫn nhìn ra được là bị tang thi cắm chết, sau đó bị tốc tố thúc đẩy phân huỷ, từ chỗ bị đứt lìa, lộ ra nội tạng đã bị ăn mòn.

Lê Chấn hơi nhíu mày, đột nhiên lùi lại một bước, Phương Hoà đeo mặt nạ phòng độc nói nhỏ. " Sao vậy? "

Lê Chấn hơi nhấc cằm. " Đây là bản thể của tang thi tiến hoá. "

Meo. Phương Hoà trợn mắt nhìn thi thể trên đất động đậy, xung quang toả ra một làn sương mù màu xanh lục, bao vây bọn họ.

" Kinh tởm. " Phương Hoà quơ móng vuốt, đánh ra một trận gió nganh chóng cuốn bay đám sương mù này.

Lê Chấn giơ tay, từ bên trong màn sương tìm thấy con tang thi, sau đó dùng tinh thần lục chia năm xẻ bảy nó.

Đầu nó cũng bị Lê Chấn xé khỏi cổ, Phương Hoà nghĩ chắc nó đã chết, nhưng tang thi tiến hoá không dễ đối phó như vậy, con tang thi bị Lê Chấn xé từng mảnh nhanh chóng tan ra thàng sương xanh rồi lại hợp thể hoàn chỉnh, nó nhào về phía bọn họ.

Một bên không ngừng tấn công, một bên nháy mắt phóng ra khí độc, nhất thời khiến cho hiệu sách bị bao trùm bởi sương xanh dày đặc, tầm nhìn lập tức bị hạn chế, Phương Hoà cũng chỉ nhìn được Lê Chấn trước mặt mình mà thôi.



" May là khí độc này không làm tổn thương mắt. " Con tang thi kia không thể khiến họ bị thương, nhưng đồng dạng họ cũng không gϊếŧ được nó, loại tang thi nguy hiểm này tuyệt đối phải tiêu diệt, nếu không nó đi tới đâu, cũng sẽ có người phải chết.

" Anh không thể khống chế được con tang thi này sao? " Phương Hoà vừa nói vừa quăng ta lưỡi dao gió, nhưng không có bất kì hiệu quả gì trong màn sương xanh giày đặc.

Đột nhiên trong màn sương xảy ra va đυ.ng, Lê Chấn phất tay tấn công, một thân ảnh nặng nề rên lên một tiếng, sau đó màn sương bị đánh tan, ngoài ra không còn tác dụng nào khác.

" Ý thức của nó quá tán loạn, không thể. " Lê Chấn trả lời

" Vậy giờ làm gì đây? " Phương Hoà dứt khoát không ném lưỡi dao gió, thay vào đó là từng cơn lốc xoáy, ngăn cản được màn sương ngưng tụ chuẩn bị đợt tấn công thứ hai về phía bọn họ.

Lúc Phương Hoà nói chuyện, Lê Chấn đã lấy từ trong không gian ra một thùng đựng nước rỗng, đặt cạnh Phương Hoà.

Lê Chấn nắn nệm thịt của Phương Hoà một chốc, lại đặt tay lên miệng thùng.

" Thu toàn bộ sương mù vào trong thùng này đi. "

Phương Hoà xem xét thùng đựng nước, miệng bình có chút nhỏ, cậu cũng không chắc mình có thể làm chính xác không. Cậu hít sâu lấy bình tĩnh, móng vuốt vung lên, bốn năm cột gió lốc phóng ra, cuốn lấy sương xanh, sau đó bắt đầu chui vào trong miệng thùng, lực của gió lộc vô cùng mạnh, khiến cho Lê Chấn đang giữ miệng thùng cũng phải lui vào một bước, hắn nhanh chóng ổn định lại, từng đợt sương xanh bị gió lốc kéo vào trong thùng.

Cuối cùng trong hiệu sách không còn một gợn sương nào, cũng không thấy con tang thi biết dị đâu, Phương Hoà chớp mắt, nhìn thùng đưngh nước gần trong gang tấc, thiếu chút nữa ngã từ trên vai hắn xuống.

Con sen, cách anh nghĩ ra thật kinh dị.

Con tang thi bị Lê Chấn khống chế trong bình đựng nước, hình ảnh không thể tởm lợm hơn.

Lê Chấn che mắt nhóc mèo lại, nhìn tang thi trong thùng, trực tiếp dùng tinh thần lực bóp nát đầu nó, sau đó đặt thùng trên đất, đổ xương vào châm một mồi lửa.

Phương Hoà bàm vào cánh tay Lê Chấn, cảm thấy thoải mái hơn đôi chút, " Cũng may chúng ta phát hiện ra nó sớm, nếu không thì không biết có bao nhiêu người chết nữa. "

Lê Chấn gật đầu, nhìn về phía kho hàng, không bế Phương Hoà qua đó, nơi đó hắn đoán có lẽ là nơi ăn uống của con tang thi kia, tốt nhất vẫn là không nên để nhóc mèo nhà hắn nhìn thấy thì tốt hơn. "

Trước khi một người một mèo rời khỏi hiệu sách. Lê Chấn nhìn đủ thể loại sách, nháy mắt thu hết vào không gian.

Phương Hoà đang ngồi xổm trên vai Lê Chấn, nháy mắt cứng đờ người. " Lê Chấn, anh lấy sách làm gì?

Lê Chấn tiện tay lấy ra một quyển, là một cuốn mười vạn câu hỏi vì sau, hắn lật lật vài trang, noi " Không tồi, rảnh rỗi em đọc cho tôi nghe một chút. "

Phương Hoà cả người càng thấy không khoẻ, móng vuốt chỉ vào cuốn sách trên tay Lê Chấn, nhanh nói. " Trẻ con trong căn cứ sẽ cần đến, con sen, chúng ta không quan tâm mấy cái đồ này, cho bọn họ hết đi. "

Lê Chấn gập sách lại, vỗ vỗ. " Ừ, em nói đúng. "

Lúc Phương Hoà định thở phào nhẹ nhõm thì Lê Chấn giáng xuống một quat bom. " Giữ lại mỗi thứ một quyển, nếu vậy thì làm người tốt làm cho trót. Tôi nên thu tất cả sách ở đó luôn. "

Phương Hoà nhìn theo tay Lê Chấn, phía xa xa là toà nhà thư viện thành phố T, nếu mà Lê Chấn mỗi loại sách giữ lại một cuốn thì...

Phương Hoà đột nhiên cảm thấy, mình và sách vở là kẻ thù 800 năm

Lê Chấn đột nhiên bật cười, bế Phương Hoà đang cứng còng trên vai mình xuống, xoa nắn tay mèo, hắn lấy xe ra, một đường đi thẳng về căn cứ lâm thời.

Phương Hoà ngồi trên đùi Lê Chấn, nhìn thấy bọn họ cách thư viện ngày càng xa, lúc này cậu mới ý thức được, hình như mình mới bị lừa? Móng vuốt oán giận cào cào quần Lê Chấn.