Chương 57

" Tôi cảm giác được người này cấp bậc nhất định không thua kém chúng ta. "

Nhưng mà, sau khi Lê Chấn cười xong thì một câu cũng không nói, nghiêm túc lái xe, tay thế mà cũng không vuốt ve lưng cậu như mọi khi.

Phương Hoà thấy vô cùng kì lạ, đoạn đường phía trước không đến mức khó đi, khi đến đây đã được Lê Chấn dẹp qua một lần, hiện tại chỉ còn một số chướng ngại vật nhỏ, không thành vấn đề, xa xa cũng có một vài con tang thi nhưng mà cũng không đáng lo, rốt cuộc tại sao tự nhiên con sen nhà cậu lại im lặng vậy?

Móng vuốt Phương Hoà cào cào quần áo Lê Chấn gây chú ý, nhưng cào cả nửa ngày cũng không thấy Lê Chấn có phản ứng gì.

Phương Hoà híp mắt, thuận theo ngực leo tới bả vai Lê Chấn, cào cào tai hắn, Lê Chấn toàn thân hơi căng thẳng, quay đầu nhìn Phương Hoà. " Sao vậy? "

Phương Hoà ngoan ngoãn ngồi xổm trên vai hắn. " Không có gì. "

Lê Chấn duỗi tay sờ đuôi mèo của Phương Hoà một cái, cười khẽ một tiếng rồi lại rời tay đến vô lăng tiếp tục chuyên tâm lái xe, không giông lúc trước, một tay ôm Phương Hoà đặt lên đùi, vuốt ve, cũng không nói mấy câu trêu chọc cậu.

Gì vậy nè chời?

Phương Hoà trừng mắt nhìn vành tai của người nào đó, vắt óc suy nghĩ xem chuyện gì khiến cho Lê Chấn đột nhiên như vậy, chẳng lẽ Lê Cấn ghét bỏ cậu vô học hã? Ủa? Rồi cậu là một con mèo thì phải biết nhiều chữ à?

Lê Chấn sau khi nghĩ ổn thoả ý tưởng của mình, quay qua nhìn Phương Hoà, lúc này cậu đã chán tới mức tự chơi với cái đuôi của chính mình, Lê Chấn nhìn đuôi nhỏ vung qua vung lại, rồi lại nhìn cái đầu lông xù nghiêng nghiêng, khiến cho tim hắn rung động, cầm lòng chẳng đặng mà vuốt ve cái đuôi của nhóc mèo.

Móng vuốt của Phương Hoà đúng lúc quơ qua, chộp vào tay Lê Chấn, nệm thịt mềm mại ấn trên cánh tay hắn. Lê Chấn buông đuôi, trở tay cầm lấy móng vuốt của cậu.

Phương Hoà nheo mắt, rút chân khỏi tay Lê Chấn, đứng trên vai hắn, nhìn ra ngoài cửa sổ.

Lê Chấn lập tức ngừng xe, đưa tay nhấc Phương Hoà xuống, một tay nâng cậu lên đối diện trước mặt mình, một tay nhanh chóng kiểm tra thân thể cậu. " Có chỗ nào không thoải mái? "

Phương Hoà híp mắt, nhìn Lê Chấn, sau đó duỗi chân trước nhấn lên chỗ mi tâm Lê Chấn, cậu vậy mà lại không thích nhìn Lê Chấn nhíu mày, hắn lạnh mặt trông vẫn thuận mắt hơn.

Lê Chấn kiểm tra cẩn thận, không thấy Phương Hào bị thương ở đâu mới yên tâm, vào khoảnh khắc cậu chạm vào trán hắn, có một loại cảm xúc không tên mãnh liệt xông vào trong tiềm thức của hắn, đây là ý nghĩ của Phương Hoà, đơn giản mà nói, nhóc này không muốn hắn nhíu mày.

Mày Lê Chấn giãn ra, tay vuốt ve sau lưng Phương Hoà, dịu dàng nói. " Ngoan. "

Phương Hoà đột nhiên muốn cho hắn ăn một cái tát, móng mèo như lưỡi câu cũng chìa ra ngoài.

Lê Chấn không quan tâm, một tay lái xe, một tay ôm Phương Hoà vào l*иg ngực, khi nãy, hắn đã suy nghĩ về những trường hợp có thể xảy ra.

Trong suy nghĩ của Lê Chấn, muốn đối đầu trực diện với thế lực sau lưng phòng thí nghiệm ở thành phố A thì việc trở thành thủ lĩnh của một căn cứ là không đủ, không thể so nơi khác với thành phố A ngoạ hổ tàng long được, ở đó vật tư hay là vũ trang đều đứng đầu.

Phương Hoà nói đúng, giờ không phải thời cơ thích hợp để tấn công phòng thí nghiệm, bất kì hành động nào của bọn họ cũng bị gán là phản nhân loại, bất lợi đối với sinh tồn của bọn họ sau này.

Nhưng Lê Chấn nhất định cũng không thể mặc kệ phòng thí nghiệm vô nhân tính như vậy tồn tại, nhất là những kẻ này đã tàn nhẫn với Phương Hoà. Về công, Lê Chấn đối với thế giới này vẫn có sự thiện lương nhất định, hắn không muốn để thế giới bị huỷ diệt, về tư, hắn nghĩ tới những thống khổ Phương Hoà đã phải chịu, hận không thể nghiền nát phòng thí nghiệm kia ngay lập tức.

Hiện tại không thể, sau này thì không chắc, hắn nhất định phải có được thế lực lớn hơn, lớn đến mức có thể không e ngại mà huỷ diệt phòng thí nghiệm.

Phương Hoà nói không sai, khi đứng ở đỉnh cao chính nghĩa, Lê Chấn đã có một lí do đúng đắn.

Phương Hoà bị Lê Chấn giữ trước ngực, cậu còn thấy khó hiểu, Lê Chấn lại phát điên cái gì, nhưng mà sau khi Lê Chấn xoa đầu cậu lần thứ hai, hai người lên đường.

Lê Chấn không đi theo con đường đã được được dọn sạch trước đó mà chuyển hướng, đi một con đường khác.

Phương Hoà ngồi xổm trên đùi Lê Chấn, nhìn những chướng ngại vật không ngừng bị bay lên rồi lại bị ném xuống bên ngoài, có vài chiếc xe bị ném mạnh sang ven đường, đè chết những con tang thi lởn vởn quanh đây.

Phương Hoà không nhịn được mà ngửa cổ nhìn Lê Chấn, con sen nhà cậu quá đẹp trai, nhưng mà cũng quá khoe khoang, cứ như mấy tên thiếu gia khoe giàu vậy, không nỡ nhìn thẳng.

" Sao vậy? " Lê Chấn duỗi tay, nhẹ nhàng vuốt lông cho Phương Hoà.



Phương Hoà chỉ vuốt vào một chiếc xe bị ném sang ven đường, " Anh cố ý gây ra tiếng động lớn vậy để làm gì? "

Phía trước, lúc Lê Chấn thu những loại xe hỏng linh tinh cậu không phản đối, dù sao đường cũng không có ai, Lê Chấn lại tính cẩn thận, chỉ cần hắn muốn thì sẽ không ai phát hiện. Nhưng mà chỗ này thì khác, cách căn cứ tạm thời rất gần, đây chính là con đường mà người sống sót thường tụ tập để tới căn cứ.

Lê Chấn liếc nhìn Phương Hoà một cái.

" Tất nhiên là ra oai phủ đầu rồi. "

Khùng điên! Phương Hoà không thèm tiếp lời, đầy khinh bỉ liếc xéo Lê Chấn, cậu đương nhiên biết đây là ra oai, nhưng mà tên ngu ngốc Lê Chấn mới từ chối làm thủ lĩnh, giờ ra oai phủ đầu cho ai xem? Cho ai xem hả?

Lê Chấn nhìn chuỗi hành động của Phương Hoà, cảm thấy hơi buồn cười đưa tay nhéo nhéo lỗ tai cậu. " Chúng ta tới gần căn cứ thử. "

Phương Hoà bị nhéo đến ngứa ngáy, rụt cổ, đẩy tay Lê Chấn ra. " Anh chắc chứ? "

Lê Chấn biết nhóc mèo này lo lắng hắn không khống chế được bản năng, gãi gãi cằm mèo. " Một chốc thì không có việc gì. "

Phương Hoà ngồi trên đùi Lê Chấn nhắm mắt dưỡng thần. " Thế thì bao giờ tới nơi gọi tôi dậy. "

Lê Chấn bật cười, thế mà không hỏi xem hai người họ tới căn cứ làm gì? Cứ như vậy mà mặc kệ hắn hả? Nhưng mà lúc này mèo con đang ngồi trên đùi hắn phát ra âm thành rù rù nhè nhẹ, gần như đã vào giấc, vốn đã nghĩ xong một bài giải thích rõ ràng tỉ mỉ, Lê Chấn cảm thấy rất bất đắc dĩ, chỉ có thể xoa xoa đầu Phương Hoà.

Chờ kho xe dừng lại, Phương Hoà đột nhiên mở mắt, từ dưới đùi Lê Chấn nhảy phắt lên tay lái, trừng mắt nhìn ra ngoài.

Lê Chấn đột nhiên muốn cười, hoá ra em cũng tò mò à?

Đúng như Phương Hoà đoán, tiếng động lớn như vậy, đã thu hút người vây xem, lối vào sườn Tây này thường không có nhiều người đi lại lắm, giờ lại đông nghịt.

Virus tang thi bùng nổ cũng được một thời gian, những người sống sót cũng thấy được sự xuất hiện của những dị năng giả, nhưng tất cả người sống sót trong thành phố T không phải ai cũng biết đến sức mạnh đáng sợ của Lê Chấn, phần lớn cũng chỉ là nghe đồn mà thôi.

Hôm nay Lê Chấn quang minh chính đại xuất hiện trước mặt mọi người, có thể không cần động tay điều khiển nhiều đồ vật như vậy, dễ dàng khiến mọi người thấy sự tồn tại của hắn cũng khủng bố như tang thi, bọn họ giống như kiến, hắn có thể dễ dàng gϊếŧ chết.

Mọi người lúc này cũng tin lời đồn lúc trước là sự thật, người cứu bọn họ có năng lực vô cùng mạnh mẽ, có thể gϊếŧ hơn một nửa tang thi trong thành phố, loại năng lực này đã vượt quá sức tưởng tượng của họ, trở thành người mà họ hướng tới.

Lúc Phương Hoà đang nghĩ Lê Chấn sẽ dùng tư thế đẹp trai phong độ như nào xuất hiện thì hắn đột nhiên ném bay một chiếc xe, khiến người ở xe chỉ có thể nhìn thấy nửa thân người của mình, sau đó ôm Phương Hoà vọt vào khoảng tối, dưới tầm mắt của mọi người, ung dung thong thả nhảy lên nóc nhà gần đó.

Phương Hoà ngạc nhiên nhìn Lê Chấn, không rõ hắn tính toán gì, lúc trước cậu còn nghĩ Lê Chấn sẽ ở trước mặt mọi người làm gì đó chấn động, cậu còn chuẩn bị tinh thần sôi sục rồi, vậy mà Lê Chấn cứ như vậy lăn một vòng ở ngoài căn cứ rồi chạy lên đây?

Lê Chấn xoa đầu Phương Hoà, cậu cũng dướn cổ dụi đầu vào lòng bàn tay hắn.

" Anh có định giải thích gì không? "

Lê Chấn nâng Phương Hoà lên, chóp mũi cọ vào đầu cậu. " Em muốn biết? "

Phương Hoà dùng sức gạt tay Lê Chấn ra, trừng mắt mèo, vốn dĩ đang là một sân khấu hoàn hảo để debut, Phương Hoà thật sự nghĩ Lê Chấn sẽ xuất hiện dưới sự hâm mộ của người khác, cuối cùng lại không xảy ra gì cả, tốt xấu gì thì cũng phải giải thích chứ?

Lê Chấn cười khẽ, ngón tay khẽ gãi cằm Phương Hoà, nhìn thấy đầu lưỡi hồng nhuận kia hắn lại không tự chủ nghĩ về nụ hôn ngắn ngủi kia...

Còn dám ngẩn người? Phương Hoà há miệng cắn ngón tay cái của Lê Chấn, răng nanh sắc nhọn gần như cắn thủng tay hắn, Lê Chấn mới hoàn hồn, nhìn Phương Hoà, bật cười.

" Ngoan, chúng ta phải cho họ cái để tưởng tượng, sau này mới dễ làm việc. " Lê Chấn gãi cổ Phương Hoà, làm răng cậu cũng dần giảm lực.

Không chờ Phương Hoà nói gì, Lê Chấn đã quay đầu, đổi hướng đi tới nơi khác, chậm rãi tiến vào căn cứ tạm thời ở trong nội thành.

Căn cứ tạm thời ở trong nội thành tuy rằng mới thành lập không lâu nhưng lại có trật tự nhất, chú Triệu tuy rằng có dị năng sóng âm nhing qua thì không phải người mạnh nhưng vẫn khiến căn cứ có thể phát triển có quy hoạch trật tự, rất không tồi.

Lúc ấy, khi tới căn hộ của cậu mợ Phương Hoà, bọn họ cũng có cái nhịn đại khái về tổng thể dị năng giả ở đây, nếu không Lê Chấn cũng không để chú Triệu làm thủ lĩnh căn cứ.

Lê Chấn ôm Phương Hoà đi sâu vào nội thành, tìm một gara ngầm tương đối hẻo lánh, mang vật tư trong siêu thị Trình Phi chiếm giữ ra ngoài. Sau đó tìm chú Triệu đến.



Lê Chấn ôm Phương Hoà bất thình lình xuất hiện trước mặt chú Triệu, khiến ông suýt chút nữa kêu cứu, Lê Chấn dùng tinh thần lực chặn âm thanh của ông lại, chú Triệu cũng dần ổn định tinh thần nhìn về phía hắn.

Lê Chấn cũng không nói nhiều, ôm Phương Hoà ngồi xuống một cái ghế. Trên bàn của chú Triệu có sẵn giấy bút, hắn bắt đầu viết.

Phương Hoà nằm ở trên khuỷu tay Lê Chấn, nhìn ông chú đang bị tinh thần lực khống chế kia, bịt chặt miệng, cậu sợ mình sẽ cười ra tiếng mất, cậu không ngờ con sen suýt bị biến thành tang thi nhà mình sẽ cố tình giả thần giả quỷ, thần thần bí bí xuất hiện như vậy, hù cho ông chú họ Triệu này sợ nhảy dựng.

Chờ khi Lê Chấn dừng bút, tờ giấy viết chữ dày đặc kia tự động bay vào tay chú Triệu, ông nhìn qua một lần, sau đó khϊếp sợ nhìn Lê Chấn, ông cẩn thận đọc lại một lần nữa, chú Triệu hít một hơi thật sâu, cúi đầu với Lê Chấn, âm thanh cứng đờ. " Tôi, Triệu Tồn Thành, thay mặt toàn bộ người sống sót trong thành phố T, cảm ơn... cảm ơn ngài. ".

Rốt cuộc Lê Chấn viết gì vậy? Phương Hoà tò mò muốn chết, nhưng chỉ có thể đứng trên khuỷu tay Lê Chans, dướn người nhìn tờ giấy.

Lê Chấn gãi cằm Phương Hoà, cũng không nhiều lời, lập tức rời đi.

Chờ Lê Chấn đã ra khỏi căn cứ, Phương Hoà không nhịn được nữa, hỏi hắn. " Anh viết gì vậy? "

" Rất nhiều, danh sách vật tư trong gara, phương pháp tăng cường dị năng, còn có một ít kinh nghiệm quản lý căn cứ, từ trong kí ức của em nhìn được. " Lê Chấn khẽ cười, nói.

Phương Hoà nghiêng đầu, vẫn chưa hiểu lắm, Lê Chấn ôm Phương Hoà lên xe, nói ngắn gọn hơn. " Tôi bán cho căn cứ một nhân tình (*). "

Meo, ban ơn lấy lòng (*) cái gì cơ? Phương Hoà thấy chỉ số thông minh của minh bị xem thường, sau khi cào áo Lê Chấn cho hả giận thì lại tìm một vị trí thoải mái nằm xuống, không thèm nghĩ Lê Chấn làm thế để làm gì nữa, nhìn sắc trời dần dần ngả tối. " Chúng ta đi đâu vậy? "

Lê Chấn khẽ chạm vào vành tai cậu, " Sườn tây nội thành có một toà bệnh viện. "

Móng vuốt đẩy tay Lê Chấn ra. " Muốn tìm thiết bị à? "

Lê Chấn lên tiếng. " Nhưng chắc là không có đủ. "

Đi tìm một ít dược phẩm, Phương Hoà cũng không nghĩ nhiều, khi tới gần bệnh viện, cậu theo Lê Chấn xuống xe, có thể nói đây là nơi loạn nhất thành phố T, khắp nơi đều là xe hỏng, số lượng tamg thi cũng rất nhiều.

Hiện tại, tang thi đã tiến hoá, lợi hại hơn trước rất nhiều, lúc trước chúng chỉ có thể dựa vào hơi thở người sống để tìm con mồi, nhưng giờ thì có thể dùng cả âm thanh để truy vết, cho nên lúc hai người Lê Chấn xuống xe, liền có vài con tang thi nhào tới.

Móng vuốt của Phương Hoà bắt đầu ngứa ngáy, từ vai Lê Chấn nhảy xuống, một hai chiêu đã giải quyết xong mấy con tang thi.

Lê Chấn nhìn tang thi đã bị mèo con xử lý, hắn biết hiện tại năng lực của cậu rất mạnh, mấy con tang thi này không thành vấn đề nhưng mỗi lần nhìn thấy nhóc con này lao vào giữa đàn tang thi, hắn vẫn thấy tim gan khó chịu như bị ai xé rách. Lew Chấn giơ tay, hất văng mấy con tang thi đang bao vây quanh người cậu, Phương Hoà trừng mắt. " Anh đừng có tranh với tui. "

Nói xong, cậu lại nhanh nhẹn chạy tới chỗ một toán tang thi khác, thoả sức vùng vẫy, đầu tang thi rơi xuống như ngả rạ, Phương Hoà cũng để ý tránh đi máu đen, một thân lông mềm mại sạch sẽ, không dính một chút tạp chất nào.

Lê Chấn hơi nhắm mắt, nhóc con kiêu ngạo này vốn không thích được người khác bảo vệ, hắn thu hôig tầm mắt, tập trung gϊếŧ xung quanh mình.

Mới vừa gϊếŧ xong tang thi phía ngoài, Phương Hoà đột nhiên vọt trở về trên vai Lê Chấn, sắc mặt Lê Chấn cũng trở nên nghiêm túc hơn, bất động thanh sắc nhìn về phía bệnh viên cao hơn mười tầng.

" Tang thi tiến hoá? " Phương Hoà nói, cậu không chắc chắn, nhưng cảm thấy có một sự uy hϊếp vô hình nào đó.

Lê Chấn khẽ lắc đầu, "Là dị năng giả."

Phương Hoà híp mắt nhìn, chỉ thấy ở tầng mười mấy, có cửa sổ mở ra, trên bệ cửa sổ còn đặt một chậu cây. " Cứu người? "

Nhưng mà Lê Chấn lại lắc đùng. " Tôi cảm giác được người này cấp bậc nhất định không thua kém chúng ta. "

Phương Hoà nheo mắt lại, nếu cấp bậc không thấp thì dị năng cũng không yếu, tại sao lại không xuống dưới mà lại trốn ở trong bệnh viện?

(*) 人情: nhân tình; tình người; tình cảm riêng; ân huệ; tình nghĩa; việc lễ nghĩa; lễ vật

(*) 卖人情: ban ơn lấy lòng; lấy lòng; cố ý giúp người để được mang ơn.

:)) Tôi cũng mệch em lắm Phương Hoà à.