Chương 1: Ở đây có một con mèo

Tác giả: Quang Minh Vĩnh Hằng

Editor: Hủ Ngốc

---

Cửa hàng thú cưng ngày hôm nay có rất nhiều khách hàng, việc làm ăn trở nên rất sôi nổi, nhưng kì lạ ở chỗ, các khách hàng đến không bao lâu, các con vật trong cửa hàng đều bắt đầu kêu lên, còn kêu có vẻ rất vui?

Động vật kêu là chuyện rất bình thường, nhân viên trong cửa hàng cũng đã quen, nhưng nhiều động vật đều đồng loạt kêu lên thì lại là chuyện khác, cho dù có đến yêu đến mấy cũng làm cho một số khách hàng cảm thấy phiền, bọn họ đều liên tục rời đi.

Chỉ qua vài phút, cả cửa hàng chỉ còn có hai vị khách hàng, vài phút sau, có một khách hàng cũng cảm thấy phiền mà rời đi. Trước khi đi, anh ta còn kiến nghị nhân viên cửa hàng nên tìm bác sĩ thú y đến kiểm tra, xem xem liệu có phải là bệnh truyền nhiễm hay không!

Em gái nhân viên cửa hàng mới đến nghe xong kIểu: 囧!

"Thú cưng nhà anh mới có bệnh truyền nhiễm!" Sau khi khách hàng rời đi, em gái nhân viên cửa hàng mới phản ứng kịp nhìn bóng dáng anh ta mà khó chịu gầm gừ khó chịu.

Nói chung, việc này rất kỳ quái, các con vật mọi khi đều rất ngoan, hôm nay tại sao lại bắt đầu làm loạn? Nghĩ mãi vẫn không ra nên cô cũng mặc kệ, cô quay đầu lại, nhìn về phía vị khách cuối cùng.

Đó là một người mặc một bộ đồ thể thao màu đen, đầu đội mũ... Là một thiếu niên? Hay là một em gái? Nhìn bóng lưng người kia đang trêu đùa một con mèo, mặc kệ người đó là nam hay nữ thì người đó chắc hẳn là thích thú cưng nhỉ?

Nghĩ đến điều này tâm tình của cô trở nên tốt hơn, cô đi tới bên cạnh người kia, có điều, càng đi cô càng cảm thấy không thích hợp. Một giọng nói vui sướиɠ truyền đến bên tai, đó là một giọng nói thanh thúy êm tai, du dương như tiếng nhạc, nhưng nội dung lại làm cho cô ngẩn người.

"Ngươi thích ăn cá? Ta cũng thích, nếu có thể thêm một lớp mật ong ngọt ngào vào, thì hương vị sẽ rất là tuyệt nhỉ."

“Meo ô ~”

“Ngươi thích phơi nắng sao? Ta cũng thích, hôm nào chúng ta cùng đi?”

“Meo meo ~”

Em gái nhân viên cửa hàng: "..." Tuy rằng thanh âm rất êm tai, nhưng mà người này bị điên rồi à? Có người bình thường nào lại đi nói chuyện với một con mèo không, còn hẹn nhau đi phơi nắng? Mới đi làm có mấy ngày mà gặp được bao nhiêu chuyện kì quái, tôi có nên thay đổi công việc khác hay không? Online chờ gấp...

Em gái nhân viên cửa hàng dự định đuổi cậu đi, khi cô đi đến trước mặt định đuổi thì nhìn thấy gương mặt của cậu.

Sửng sốt vài giây, cô dự định cho cậu thêm một cơ hội. (Ngốc: Mê bé công nhà ta thì nói luôn đi :)))

Đồng thời, tâm trí của cô thì điên cuồng sqam!

#Shota* thật nhuyễn manh kya~#

(*Shota là từ chỉ các nhân vật nam có tính cách và ngoại hình giống bé trai 12,13 tuổi trở xuống . Nhìn chung , Loli và Shouta có nghĩa giống nhau chỉ khác , Loli dùng chỉ các nhân vật nữ và Shota dùng chỉ các nhân vật nam. )

#Đáng yêu như vậy nhất định là một cậu bé ngoan~#

#Hãy nhìn mái tóc đen mềm mại kia đi, nhìn thôi đã biết là sờ rất thích!#

#Lại nhìn khuôn mặt tinh xảo trắng nõn kia đi, đáng yêu muốn chết đi được!#

#Muốn ôm về nhà phải làm sao đây?#

#Cái mũi có hơi ngứa, có phải là chảy máu mũi rồi hay không?#

"Vị khách hàng này, chào em. Em có yêu cầu gì hay cần hỗ trợ gì sao?" Em gái nhân viên cửa hàng cười tươi rói, một bộ chị gái lớn săn sóc em trai nhỏ (ông chú đáng khinh quái dị) nhìn cậu.

Mà thiếu niên đáng yêu mềm mại kia nghe thấy lời cô nói, liền quay đầu lại nhìn cô, trên má không biết tại sao lại nổi nên hai vệt ửng hồng, ánh mắt di chuyển, bộ dạng ngượng ngùng ngây thơ.

#A a a!!! Quá dễ thương, mặt hồng hồng quá manh luôn aaaa!#

#Tôi có thể sẽ chết vì mất máu quá nhiều hay không?#

#Mẹ ơi! Cứu mạng! Con gái ngài sắp bị chết vì sự dễ thương này rồi QAQ#

Tuy trong lòng cô không ngừng hò hét sqam, nhưng thật ra bên ngoài cô không có chảy máu mũi. Vẻ mặt cô cứ cứng đờ như khúc gỗ, kì thật thì cô đang rất khẩn trương nhìn bé shota, nhìn cậu đang nhìn trái nhìn phải, hai tay nắm chặt quần áo của mình. Nửa ngày mới thốt ra được một câu, "Em... Em muốn chị thả nó ra, có được không?" Thanh âm rụt rè sợ hãi của bé shota truyền vào tai cô.

Có thể nha ~ có thể ~ em muốn cái gì đều được hết.

Cô rất muốn trả lời như vậy, nhưng mà, cô mới đi làm được có vài ngày, làm thế nào có nhiều tiền như vậy chứ? Cuối cùng, trong lòng cô lệ rơi đầy mặt, trên mặt lại là nghiêm trang lắc lắc đầu, cự tuyệt cậu.

"Không được, động vật ở đây đều phải mua về, mới có thể thả." Tay chân cô cứng đờ, ánh mắt dại ra từ chối cậu, trên thực tế là sợ chính mình không nhẫn tâm khiến cậu buồn mà đáp ứng đưa cho cậu.

"Tiền? Nhưng... Em không có tiền." Bé shota mờ mịt nhìn cô, hàm răng cắn môi dưới, khuôn mặt tinh xảo không có lỗ chân lông phồng lên, trực tiếp biến thành một cái bánh bao đáng yêu, hơn nữa còn là một cái bánh bao muốn khóc.

"Ừm... Nếu, em thật sự muốn con mèo này, em có thể nói chuyện với người nhà của mình, để bọn họ mua về cho em." Em gái nhân viên cửa hàng rốt cuộc cũng hồi phục tinh thần, đau lòng nói.

"Người nhà? Nhưng... Bọn họ đều không có ở... (Nơi này)." Thiếu niên nghe được kiến nghị, hốc mắt đỏ bừng.

"Cái gì?!" Em gái nhân viên cửa hàng vội vàng dỗ dành cậu, ai da! Nói sai rồi.

Cuối cùng, em gái nhân viên cửa hàng chạy tới chỗ của ông chủ, sau đó giải thích một chút, ông chủ nhìn về phía cậu bằng ánh mắt đầy trìu mến. Và cái kết là ông chủ đã tặng con mèo miễn phí cho cậu.

Ôm mèo nhỏ, thiếu niên nở nụ cười ngọt ngào. Cậu bước ra khỏi cửa hàng thú cưng, đằng sau là hai đôi mắt dõi theo cậu rời đi.

Một lúc lâu sau khi cậu rời đi, ông chủ thở hổn hển tìm được em gái nhân viên cửa hàng. Em gái nhân viên cửa hàng sợ hãi, chẳng lẽ ông chủ hối hận? Tới tìm cô để tính sổ!

Trong lúc cô đang hoảng sợ, ông chủ mở miệng: "Tại sao vừa lúc nãy chúng ta không giữ nhóc ấy lại, cho nhóc con đó một công việc?"

Em gái nhân viên cửa hàng đơ toàn tập, đúng vậy! Vì sao hồi nãy lại không nghĩ ra?

Thật ra, có thể nói, đây là một sự hiểu lầm tuyệt vời. Thiếu niên, cũng chính là Miêu Miểu, cậu thật ra không phải là con người. Cậu là một con mèo yêu đến từ Đoạn Hồn Sơn!

Đến nhân gian, cậu cũng không biết nên làm cái gì, chỉ là đi lang thang không mục đích trên đường phố. Đi tới đi lui, cậu liền thấy được cửa hàng thú cưng.

Mèo chính là đồng bào của cậu, thế nhưng lại bị nhốt lại, cậu đương nhiên là muốn cứu nó, nhưng họ lại đòi tiền, cậu biết tiền là tiền của nhân loại, cũng tương tự như như linh thạch của Yêu tộc bọn họ.

Chính là, cậu không có tiền, một con cũng không mua nổi, vả lại còn một lý do nữa.

Phụ thân đã từng nói với cậu, bọn họ là yêu, con người đều sợ bọn họ. Chẳng qua, cậu vẫn có hơi sợ hai nhân loại kia phát hiện ra cậu không phải là con người, sau đó đem cậu bắt lại rồi bán đi thì làm sao bây giờ?

Phụ thân còn nói, nhân loại đã làm như vậy (là con người đã bắt Yêu tộc đi bán á), thậm chí còn có người ác độc hơn đốt cháy bọn họ, nghĩ lại liền phát sợ. Có lẽ vì quá sợ, cậu thiếu chút nữa đã bị doạ cho khóc. May mắn thay, nhân loại vẫn còn có những người tốt bụng, bọn họ đã tặng cậu một con mèo.

Đi đến một con hẻm nhỏ không có người, cậu đặt mèo vàng nhỏ xuống mặt đất, trong lòng còn sợ hãi mà cảnh cáo nó: "Sau này ngươi phải thật cẩn thận, không lại bị con người bắt đó."

Mèo nhỏ liếʍ liếʍ tay cậu ( móng vuốt?), dùng đôi mắt trong suốt nhìn cậu: "Meo meo ~ " Tại sao ngươi lại mang ta ra ngoài?

Miêu Miểu nghiêm túc nói: "Nếu ta không cứu ngươi, ngươi có thể sẽ bị con người hoả thiêu!"

Hai mắt của mèo nhỏ lóe lên: "Meo meo ~” Không đâu, bọn họ chỉ là đang tìm kiếm chủ nhân cho ta.

Miêu Miểu chớp chớp mắt, nghi hoặc nói: “Cái gì chủ nhân?”

"Meo!" Chính là tìm nhân loại tới nuôi ta! Cho ăn! Cho uống! Cho ta nhà ở!

"Gì? Còn có chuyện như vậy? Con người không phải rất đáng sợ sao?" Miêu Miểu ngạc nhiên hỏi mèo nhỏ.

"Meo ~” Làm sao có thể? Rất nhiều con người đối xử rất tốt với chúng ta.

"Meo meo ~" Ngươi cũng nên đi tìm một người chủ nhân đi ~ để hắn chăm sóc ngươi.

"Ta? Ta cũng có thể sao?" Miêu Miểu tự hỏi bản thân, phụ thân chưa từng nói cho cậu biết những thứ này nha!

"Meo meo ~ meo meo ~" Đúng! Mỗi con mèo chúng ta đều phải tìm chủ nhân! Tìm một người chủ nhân tốt là điều mà chúng ta theo đuổi suốt đời, ngươi không biết sao?

"Cái này... Phụ thân ta không có nói qua, ông ấy chỉ nói loài người rất xấu xa." Miêu Miểu bĩu môi, ủy khuất mà oán giận người cha vô trách nhiệm của mình.

"Meo ~" Nghe ta đi không sai đâu, phụ thân ngươi đem nhân loại nghĩ đến quá xấu rồi, ông ấy nhất định là chưa từng tìm nhân loại làm chủ nhân. (Ngốc: Có hồ ly thúc thúc theo đuổi là quá đủ òi cần gì chủ nhân :)))

Mèo nhỏ vươn ra chân trước, vỗ vỗ chân cậu, một bộ ta kiến thức rộng rãi, ta là vì tốt cho ngươi.

Miêu Miểu bị nó cổ vũ như vậy, đã bị thuyết phục, bắt đầu nghiêm túc tự hỏi tính khả thi trong lời nói.

Hủ Ngốc có lời muốn nói:

Cảm ơn các bạn đã đọc truyện, yêu yêu bạn.