Chương 1

Đêm trước hôn lễ, tôi đã xuyên về thời điểm bạn trai tôi đang học cấp 3.

Trong con hẻm nhỏ, Thẩm Tư Hàng bị người ta túm cổ, hung hăng đánh ngã anh xuống đất.

Anh không phản kháng cũng không giãy dụa, giống như đã quen, xem việc bị đánh là điều bình thường.

Anh hoàn toàn bình tĩnh, mặc kệ vết thương trên mặt đang chảy máu.

Những người xung quanh cười phá lên.

Tôi biết kẻ bắt nạt là ai.

Anh trai kế của Thẩm Tư Hàng, Thẩm Kim Bạch.

"Anh Thẩm, nhìn nó giống con chó quá."

“Với chút tiền đồ này, ngày sau chắc chắn không thể uy hϊếp được anh."

Thẩm Kim Bạch chỉ cười, đưa tay nâng mặt anh ấy, khinh thường vỗ vỗ lên mặt như đang trêu một con chó ngốc:

"Nào, sủa một tiếng cho anh đây nghe."

Tôi hạ thấp giọng nói, qua điện thoại kể với nhân viên tổng đài những chuyện đang xảy ra và báo địa điểm, rồi kết thúc cuộc gọi.

Tên kia tiếp tục nói:

“Con trai của mẹ kế cũng rẻ tiền như mẹ hắn vậy.”

Câu nói này giống như đốt hết lý trí của Thẩm Tư Hàng, vẻ mặt như đã chết của anh ấy thay đổi một cách đột ngột, anh quay người giống như một con thú nhỏ đang giận dữ bắt đầu đánh nhau với Thẩm Kim Bạch.

Nhưng lại thua xa.

Ngay lúc mấy người xung quanh cùng nhau xông lên, tôi liều lĩnh lao ra ngoài.

"Mấy người đang làm gì?"

"Tôi đã báo cảnh sát, sao còn chưa đi?"

Ánh mắt tôi cố ý liếc nhìn huy hiệu trường trên đồng phục của bọn họ: “Học sinh trường trung học số 1 Tần Nam, hoá ra có dáng vẻ như thế này”

Thẩm Kim Bạch cười lạnh: “Mẹ kiếp, đồ nhiều chuyện.”

Hắn đẩy Thẩm Tư Hàng, mở miệng mắng mỏ gay gắt, rồi cùng với lũ tay sai rời đi.

Khi đi qua tôi còn không quên liếc một cái.

Tôi biết hắn đang đánh giá hoàn cảnh gia đình qua cách ăn mặc, trang điểm.

May mà khi xuyên qua, toàn bộ quần áo, đồ đạc của tôi không bị rơi mất.

Cho nên Thẩm Kim Bạch mới có thể dễ dàng rời đi như vậy.

Tôi lơ đãng nhìn Thẩm Tư Hàng.

Xa cách nhiều năm như vậy, tôi đột nhiên xuyên đến giai đoạn cuộc đời của anh mà tôi chưa từng có mặt.

Anh hình như không quan tâm mấy đến những chuyện vừa xảy ra, cúi người, tay run rẩy nhặt màn thầu trên đất.

Mặc dù chiếc bánh được bọc trong túi ni lông nhưng nó lại bẩn đến nỗi tôi phải cau mày.

Hơn nữa, bên trong chiếc túi hình như còn dính một ít bùn.

Tôi bước tới, quỳ xuống, nắm tay anh ấy.

Thẩm Tư Hàng mặt không biểu cảm ngẩng đầu, đầu ngón tay có chút run rẩy.

Lúc này tôi mới nhận ra tay anh lạnh đến đáng sợ, thân hình gầy yếu, khuôn mặt tái nhợt.