Chương 1: Minh nguyệt lúc đó

Vào ngày mồng 4 tháng 4, đang tiết Thanh Minh, cảnh xuân nhân gian xán lạn, một mảnh trời rực rỡ, mà bên ngoài vạn dặm kia, cảnh tuyết nơi đỉnh Côn Luân, vẫn gió đông buốt giá, lạnh lẽo không giảm như trước.

Tuyết ở Côn Luân Thiên Sơn này, vạn bước không thấy người.

Thời tiết như vậy, làm sao có thể đi xa?

Nhưng Ân Tình cứ không tin vào tà ma, lúc nào cũng là bộ dạng chưa tới phút cuối chưa thôi nhiệt tình, một chén rượu mạnh uống vào trong bụng, cháy sạch bảy phần dũng khí trong lòng, thừa dịp đêm đó tối tăm thâm sâu, nghênh đón gió tuyết khắp núi này lặng yên không phát ra hơi thở lọ mọ xuống núi.

Nàng đi cũng thật phóng khoáng tự tại, từ chân núi cung kính cúi đầu về phía sư môn, cũng không quay đầu lại, một đường đi về phía Tây hơn một tháng.

Hôm nay cũng trong cảnh núi non trùng điệp, lạc đường trong khe suối quanh co uốn lượn.

Ân Tình một cước đá văng mấy cục đá núi cản đường, hít sâu lần thứ bảy mươi bảy hôm nay, nhìn qua dãy núi như ngọc ở xa xa, mây bốc hơi sương mù lượn quanh, mặt trời lặn về phía tây.

Không khỏi nhớ lại một tháng trước.

Khi đó huynh trưởng của nàng phụng sư mệnh tiến về Lạc gia ở Lang Gia, tham gia đại hội võ lâm, xây dựng uy thế cho Côn Luân, ngăn chặn cái ác vô tận, muốn phạt cái ác thúc đẩy điều thiện.

Nàng và huynh trưởng Ân Úc, đều là đệ tử đích truyền của Khai Dương Kiếm Tôn phái Côn Luân, người đứng đầu kiếm đạo trên võ lâm, huynh trưởng từ nhỏ thông minh cần cù, thiên phú dị bẩm, tuổi còn trẻ đã có được Danh kiếm Nghịch Thủy Hàn, một tay kiếm tuyệt diệu đương thời khó có ai địch nổi.

Tại võ lâm đại hội ba năm trước đây, hắn với tư cách là người mới đã đánh thắng mấy vị tiền bối giang hồ, thu hoạch vòng nguyệt quế năm đó, leo lên vị trí đứng đầu của bảng Tân tú.

Kiếm pháp nhanh như long xà, tinh diệu vô song, dùng bốn chữ kinh vi thiên nhân cũng không đủ để hình dung, được người trong giang hồ bây giờ, xưng là "Thiếu niên Kiếm Tiên" .

Ngày hôm nay, ba năm đã qua, huynh trưởng lại rời núi lần nữa, đáng thương Ân Tình nàng cũng là đệ tử đích truyền của sư tôn, thiên ngôn vạn ngữ, khẩn cầu mọi cách, cũng không có được một tiếng đồng ý.

Chỉ vì khi còn bé nàng bị hàn khí nhập vào cơ thể, kinh mạch bị tổn hại không cách nào tu hành nội công.

Sư tôn là người thu dưỡng nàng với huynh trưởng, nàng đương nhiên không thể ngỗ nghịch, ngày đưa tiễn huynh trưởng ấy, nàng một mình rầu rĩ không vui ngồi trên đỉnh Côn Lôn Sơn, sau đó sư tôn đi đến, lời nói thấm thía: "Tình Nhi, không phải ta không muốn con xuống núi, chỉ là hiện nay thời cuộc giang hồ rung chuyển, Thiếu chủ Ma giáo Đông Phương Dạ ngang trời xuất thế, nhiễu loạn võ lâm gió tanh mưa máu. Một nữ tử yếu đuối như con, tội gì chui vào vũng nước đυ.c này? Hồi tâm lưu lại Côn Luân, mới có thể bảo vệ an bình."

Lúc Ân Tình nghe lời này, trong lòng đương nhiên không phục, chỉ vì nàng là nữ, nên chỉ có thể cả đời sống ở phía dưới cánh chim?

Huống hồ nếu như Ma giáo thật đúng là càn rỡ như thế, vì sao sư tôn lại bình yên bất động?

Phải biết rằng, môn quy phái Côn Luân là: "Yên tĩnh lánh đời tu hành, loạn lạc mới bình định thiên hạ."

Thực sự là hù nàng, còn cái gì "Ngọc Diện Tu La" đến thế gian, có thể dọa trẻ con không khóc đêm thôi, nàng đừng hòng mà tin.

Cho đến thật sau sau. . . Ân Tình mới biết, lỗ mãng và ngu ngốc lúc còn trẻ đều phải trả cái giá cực kỳ vô cùng thê thảm.

Từ nhỏ Ân Tinh luôn nghe lời, sư tôn cho rằng khuyên được ruồi, liền bế quan tu luyện.

Nhưng không biết nha đầu nho nhỏ này lớn lên rồi, sớm đã sinh ra tâm tư phản loạn.

Thừa dịp sư tôn bế quan, Ân Tình một thân một mình từ Côn Lôn Sơn trộm đi ra, thề phải đi theo bước chân huynh trưởng, làm nên chuyện trên giang hồ, ước muốn không phụ danh tiếng của sư môn.

Hôm nay sắc trời mơ màng, ánh trăng trên ngọn liễu, sao sáng dần dần rơi.

Ân Tình tựa ở sườn núi, dõi mắt trông về phía xa, dưới bóng đêm, nơi này núi non nguy nga, mười vạn ngọn núi liên miên bất tận, như một dài lụa màu xanh lục, trút xuống ngàn dặm.

Nàng từ Côn Luân xuống, một đường giục ngựa, đi được khoảng ngàn dặm, theo bản đồ chỉ dẫn, lại đi ba ngày quanh núi, sẽ đến Lang Gia.

Nhưng không khéo hôm qua ở khách sạn dưới chân núi ngẫu nhiên nghe được khách uống trà nói, chỉ đâm thẳng qua núi này chính là Lạc gia, nàng nghe một cái, ngay tức khắc dò xét đường đi gần đây, không nghĩ càng chạy càng sâu, không biết đã đi đến nơi nào.

Chỉ là chốc lát, một mảnh trăng non bị mây bay bao phủ, cảnh đêm như sương, chỉ còn ánh sáng nhạt lẻ tẻ, không có thể nhận biết con đường phía trước.

Ân tình thở dài, chỉ có thể dừng bước lại, nghỉ ngơi tại chỗ.

Vào đêm.

Ân Tình vừa ngủ không lâu, bên tai đột nhiên truyền đến một hồi âm thanh đẹp đẽ tĩnh mịch, âm thanh kia réo rắt, hòa vào với gió, lúc trầm lúc bỏng, như tố như khóc không ra tiếng.

Ân Tình đột nhiên mở mắt.

Chỉ thấy trăng sáng treo cao, rủ xuống cành cây phía dưới nàng.

Thiếu niên tóc trắng như sương tuyết không biết từ đâu mà đến, đang ngồi trên đầu cành cao.

Gió thổi phần phật, tung bay mái tóc dài của thiếu niên, cảnh đêm sương trắng, lướt nhẹ qua một thân ảnh màu hồng mờ ảo, như màn đỏ trên trời cao.

Thiếu niên nhắm mắt, xương ngón tay thon dài nắm một cây sáo nhỏ toàn thân trắng bệch, đặt ngang trênbờ môi, hai ba tiếng sáo theo gió chậm rãi truyền đến, trong màn đêm ảm đạm này, có vẻ phi thường thanh tao xa xăm.

Ánh trăng phảng phất giống như, rơi xuống trên khuôn mặt xinh đẹp của hắn, mặt mày như núi non sông nước, ngũ quan như trăng treo trên mây, vốn là dung mạo thanh tao trỏng, thế mà trên trán lại buộc một dải lụa màu đỏ, không duyên không cớ thêm một phần yêu mị.

Ân Tình cảnh giác lui bước, nàng nhìn thiếu niên tóc trắng kia cầm sáo, dáng vẻ như cây ngọc đón gió, nếu chỉ là đường bằng gặp nhau, khó tránh khỏi sẽ không tán thưởng một câu: Thật là một tướng mạo mỹ đức!

Nhưng ở sâu trong núi rừng hoang vu này, tự dưng nhảy ra một mỹ nhân khó phân biệt nam nữ, Ân Tinh chỉ cảm thấy phía sau lưng phát lạnh, phảng phất như một hồi kinh sợ.

Chỉ cảm thấy càng nhìn càng thấy hắn không giống người thật, mà là giống như tinh quái trong núi, vô cùng yêu dị.

Nàng bỗng dưng nhớ tới cuốn Dị Văn Quái Chí mà khi còn bé huynh trưởng từng nói đến, ghi rằng trong núi có quỷ, bề ngoài giống như cô nương tốt, miệng nói tiếng người, uyển chuyển êm tai, dùng giọng hát mê hoặc người, thích ăn thịt người.

Nàng nhặt một nhánh cây lên, miệng và tay đều đang run rẩy: "Ngươi ngươi. . . Ngươi là người phương nào. . . Là người? Hay là quỷ?"

Cặp mắt cong cong lăng lệ ác liệt đột nhiên mở ra, đôi mắt hẹp dài đen kịt tĩnh mịch, đôi môi mỏng mà sắc bén nhấc lên, lộ ra một nụ cười cực trắng: "Ngươi cứ nói đi ——?"

Âm thanh kia, như ngọc chạm vào nhau, như suối chảy róc rách.

Là thanh âm thiếu niên trầm thấp dễ nghe.

Ân Tinh trừng trừng hai mắt, ngã ngồi về phía sau, nàng tin chắc hắn chính là Sơn Quỷ trong chuyện xưa: "Ngươi —— đừng tới đây! Thịt ta không thể ăn, cho tới bây giờ ta cũng chưa từng tắm rửa!"

Ánh trăng rực rỡ tản ra, thiếu niên khẽ cười một tiếng, từ tán cây nhảy xuống, kí©h thí©ɧ đàn quạ ré lên, tiếng quạ kêu như thanh âm trẻ sơ sinh, vang ở trong núi đêm vắng vẻ này, càng buồn bã đáng sợ.

Ân Tình nghe mà kinh hãi lạnh lẽo, run run rẩy rẩy.

"Đừng tới đây!"

Thiếu niên không ngừng bước, kẻ như hắn trời sinh ngỗ ngược, từ nhỏ tác quái, nếu bảo hắn đi Tây, hắn tuyệt đối sẽ đi hướng Đông, nếu bảo hắn dừng lại, hắn càng muốn đi về phía trước.

Giống như có được chút việc vui, hắn cất bước tiến lên, chỉ nghe trong tiếng nói nho nhỏ mềm mại kia lộ ra khóc nức nở, lấy tay che mặt, cuộn mình về phía sau: "Đừng tới đây. . . Đừng ăn ta, hu hu. . ."

"Chưa bao giờ tắm rửa?" Thiếu niên nhẹ giọng chậm hỏi, bờ môi tươi cười.

Răng môi Ân Tình phát lạnh, gật đầu như bằm tỏi: "Đúng đúng. . ."

Hắn đột nhiên để sát vào nàng, hô hấp nóng rực, hà hơi như lan: "Nhưng sao ta ngửi thấy —— hương thịt trên người ngươi? Hấp dẫn con giun thèm ăn trong bụng của ta. . . Ngo ngoe rục rịch."

Ngón tay khớp xương rõ ràng quấn lấy lọn tóc mềm mại của nàng, nhẹ nhàng giật ra, Ân Tình thét lên một tiếng, nâng lên đôi mắt đẫm lệ dịu dàng, đối diện khuôn mặt giống như cười mà không phải cười của thiếu niên:"Đúng không —— Tiểu Thanh."

Lúc này Ân Tình mới giật mình, phía trên ngón tay thon dài như ngọc của thiếu niên, một con sâu bướm màu xanh vằn đen đang bò, thịt núc ních, thân thể căng tròn chậm rãi nhúc nhích, làm cho người ta một trận rét run.

Con sâu kia giống như có linh trí, nghe thiếu niên nói như vậy, ngược lại há cái miệng nhỏ, lộ ra răng nanh đầy miệng, những cái răng nho nhỏ dày đặc, nàng nhìn mà lông tơ dựng thẳng, suýt nữa kinh sợ kêu ra tiếng.