Chương 1: Xe bus

Edit: MOE (Thiên Ngọc)

Hôm nay không có gì khác bình thường, nhưng đối Mục Ngữ tới nói lại là bước ngoặt quan trọng trong nhân sinh.

Hôm nay là ngày đầu tiên y tính toán thực hiện kế hoạch.

Hôm nay thành công hay không quyết định y kiên trì đi đường “Trường chinh” phía sau hay không.

Hiện giờ Mục Ngữ là một thầy thể dục trung học, mà Khương Bạch là thầy toán học.

Lúc trước công tác này vẫn Khương Bạch đề cử.

Vốn Mục Ngữ có nơi càng tốt để đi, nhưng vì gần người thích một chút, y ôm ý niệm không quá đơn thuần đi tới nơi có Khương Bạch.

Trung học này ở bổn thị, cách tiểu khu bọn họ mấy trạm xe.

Đã quên nói, hiện tại y cùng Khương Bạch ở cùng một chung cư.

Cũng chính là ở chung.

Khi đó y vừa tới công tác, vốn dĩ muốn đi thuê nhà, nhưng Khương Bạch nói có nơi ở, vừa lúc có một phòng. Hai người bọn họ từ nhỏ mặc một cái quần cộc lớn lên, không quan tâm y có ý khác, hắn không cự tuyệt mới là hợp lý nhất, thích hợp nhất, cũng phù hợp tâm ý y nhất.

Thích một người cùng giới tính, điểm này cũng coi như là chỗ tốt.

Bởi vì có thể không kiêng nể gì tiếp cận người mình thích, lấy vị trí anh em, lấy thân phận bạn nối khố, mở ra một chút vui đùa không ảnh hưởng toàn cục, cười chỉ có bản thân có thể hiểu.

Vô cùng may mắn, vô cùng bất hạnh.

Mục Ngữ lung tung cân nhắc, theo sau Khương Bạch ra cửa.

Y thất thần nhìn Khương Bạch mặc áo sơ mi đậm đằng trước, trong lòng bồn chồn.

Có thể chú ý mình khác thường, y có chút chột dạ liếc Khương Bạch vài cái.

Chỉ là y không biết, lúc Mục Ngữ cúi đầu, người ánh Khương Bạch quét trên mắt y mang đầy ý cười cùng sủng nịch.

Khương Bạch bất đắc dĩ thở dài một tiếng, duỗi tay dắt lấy tay y, cùng nhau lên xe buýt.

Cũng không biết cố ý hay vô tình, Mục Ngữ hoàn hồn vừa lúc đứng ở trước người Khương Bạch.

Chiều cao y cùng Khương Bạch gần bằng, nhưng cùng Khương Bạch đứng chung một chỗ, nhìn mạc danh so hắn gầy yếu hơn không ít, thân cao đều bị người khác xem nhẹ sạch sẽ.

Vì cái này còn thường xuyên bị người trêu chọc thân văn nhã mà làm thầy dục sinh.

Khi đi học, học sinh bị chia làm hai loại, một loại sẽ học tập, một loại sẽ không học tập.

Y thuộc về loại sau.

Cũng may hắn ở phương diện vận động cũng không tệ lắm, cho nên sau lại dứt khoát làm thầy thể dục.

Hơn nữa Khương Bạch bổ túc, y may mắn cùng Khương Bạch học chung trường đại học.

Khụ khụ, trở lại chuyện chính.

Mục Ngữ cẩn thận quét quét xung quanh, đầu tiên, người hôm nay so thường lui tới nhiều rất nhiều, sẽ không có người chú ý hai người bọn họ, rất tốt.

Tiếp theo, y thành công chiếm cứ vị trí trước người Khương Bạch, phi thường tốt.

Cuối cùng, tay Khương Bạch tay…

Xong rồi, không tốt lắm, tay hắn không đúng.

Một bàn tay Khương Bạch nắm thanh phía trên, một tay khác nắm tay cầm trước mặt y, không thể không ra thêm một bàn tay tới, tới tới sờ y y y đít!

Mục Ngữ cắn răng lại cân nhắc một lát, nghĩ thầm quản không được nhiều như vậy, thật vất vả thiên thời địa lợi nhân hoà, lúc này không sờ thì lúc nào sờ!

Mặt y đỏ lên, tay y nắm chặt có chút tê rần, buông lỏng ra nhìn đều sung huyết, Mục Ngữ thở một hơi, đang định hành động.

Nhưng vào lúc này, xe buýt đột nhiên lảo đảo một chút, thân thể Mục Ngữ không chịu khống chế đâm Khương Bạch phía sau.

Mục Ngữ hoảng sợ, nhưng nghĩ đây là cơ hội tốt, không thể bỏ qua như vậy!

Vì thế y nhờ lần lảo đảo này, liều mạng ủi chỗ đó của Khương Bạch.

Vừa lúc bên cạnh cũng có người chen, cho nên có thể bảo đảm là y không cẩn thận.

Mục Ngữ sờ không chuẩn rốt cuộc ủi đến chỗ nào rồi, nhưng chờ xe buýt khôi phục vững vàng, y có thể thực rõ ràng cảm giác trê đít có bàn tay!

Có tay!!

Sờ đến!!!

Rốt cuộc sờ đến!!!!

Khắp chốn vui mừng, khắp chốn vui mừng!!!!!

Trường hợp này nhìn xấu hổ, nội tâm Mục Ngữ lại vui vẻ, bước đầu tiên trong kế hoạch GET!

Y rất tin tưởng mông mình, trắng nõn cong tròn, tuyệt đối là cực phẩm. Y không tin Khương Bạch tên mông khống này sẽ không có hứng thú với đít y.

Mục Ngữ nghĩ như thế, đỏ ửng trên mặt một chút cũng không lui. Y cân nhắc đây là đầu óc nỗ lực không biết xấu hổ, nhưng cơ thể phỉ nhổ đầu óc không biết xấu hổ.

Hiện tại mông y còn ở trong tay người nọ, cũng không biết có phải ảo giác hay không, tay kia như còn nhéo một chút.

Tuy nội tâm Mục Ngữ diễn rất nhiều, nhưng trong hiện thực phát sinh hết thảy thời gian tương đối ngắn ngủi.

Gần như ngay sau đó Khương Bạch liền buông lỏng tay ra, ở bên tai Mục Ngữ thấp giọng cười trêu chọc nói:

“Xúc cảm không tồi.”

Dựa theo ngày thường, Mục Ngữ khẳng định dùng khuỷu tay đâm người phía sau một chút, coi hết thảy là vui đùa.

Nhưng hiện tại trong lòng Mục Ngữ có quỷ, nghe lời này trừ bỏ hoảng loạn, còn có chút vui sướиɠ.

Mà đúng lúc này, xe buýt vừa lúc tới trạm, y hoảng loạn đi theo đám người xuống xe buýt.

Khương Bạch đạm nhiên xuống xe, nhìn Mục Ngữ chạy đi, nhịn không được cười lên tiếng.

Đồ nhát gan dám chọc không dám nhận này.