Chương 29: Cái chết và sự tuyệt vọng, lần đầu tiên ở gần cô như vậy.

Edit: Dĩm

Anh kêu lên một tiếng, vẫn là đôi mắt xa lạ đầy khó hiểu.

"Ba ngày!" Lâm Ấm khẩn trương mở to mắt:"Không, hai ngày!"

Chỉ cần hai ngày, cô nhất định phải thoát khỏi sự điều tra của Hạ Trạch Thành, chỉ có hai ngày! Cô liên lạc với bố mẹ, đưa cô đi khỏi đây, cô không bao giờ quay lại nữa!

Nhìn thấy anh còn chuẩn bị nói chuyện, Lâm Ấm đan ngón tay cầu xin trong đau đớn: "Cầu xin cậu! Một ngày, chỉ một ngày! Hãy giúp tôi, tôi thực sự đến đường cùng rồi! Xin cậu!"

Nhìn bộ dáng lo lắng của cô, bất cứ ai nhìn vào cũng cảm thấy đau lòng.

"Được, tôi giúp cậu!" Tào Ninh Phong gật đầu, tuy rằng có thể phiền phức, nhưng anh không nỡ nhìn dáng vẻ của một cô gái cầu xin anh hèn mọn như vậy, làm lòng người chua xót.

"Cảm ơn, cảm ơn!" Lâm Ấm thở phào nhẹ nhõm, cảm giác chết đi sống lại này khiến cô muốn khóc.

Vẫn có những người tốt! Cô vẫn có thể thoát khỏi anh! Chỉ cần cô có thể thoát khỏi anh, cô có thể làm bất cứ điều gì!

Chỉ cần không phải là anh, cô có thể đi bất cứ đâu!

Tào Ninh Phong giơ điện thoại lên:"Tôi sẽ gọi xe rồi chúng ta rời đi, được không?"

Lâm Ấm gật đầu nhưu giã tỏi: " Có thể...có thể!"

Nhanh lên, cô nóng lòng muốn rời đi, không cần ở chỗ này, cô rất sợ hãi!

Tào Ninh Phong cười với cô rồi chỉ vào tay cô:"Nhưng cậu phải buông tôi ra trước, tôi mới có thể gọi điện thoại."

Hai tay cô vừa mới nắm chặt lấy anh, Lâm Ấm nhanh chóng buông lỏng tay, cúi đầu xin lỗi.

"Thực xin lỗi… Tôi quá căng thẳng, thực xin lỗi!"

Tào Ninh Phong không hiểu cô căng thẳng vì cái gì, hay là phát sinh ra cái gì, nhưng nhìn vẻ sợ hãi của cô, đại khái là đã chịu một đả kích lớn.

Chỉ có lý do này, mới có thể thuyết phục bản thân mình giúp cô ấy.

Anh cầm điện thoại đi đến hàng cây ven đường, ngồi chồm hổm bên cạnh công viên, mượn cây xanh cho cô cảm giác an toàn, cây cối phía trên có thể che thân ảnh của cô khiến cô cảm thấy an tâm phần nào.

Cứ như thế này, Hạ Trạch Thành sẽ không bao giờ tìm thấy cô nữa.

Một lúc sau, Tào Ninh Phong đi tới, ngồi xổm xuống nói với cô: "Đừng lo lắng, xe sẽ tới ngay, hiện tại cậu đã an toàn rồi."

Lâm Ấm run rẩy gật đầu, tay chân rõ ràng cũng đang run rẩy.

Tào Ninh Phong đứng cạnh cô, giọng điệu bình tĩnh, nhẹ nhàng nhất có thể.

"Cậu có thể nói cho tôi biết đã xảy ra chuyện gì không? Cậu bị thương ở chân sao? Ngoài việc đưa cậu ở nhờ mấy ngày, tôi có thể giúp gì cho cậu nữa?"

Lâm Ấm lắc đầu nguầy nguậy.

Ngoại trừ việc này, anh không thể giúp cô bất cứ thứ gì.

Tào Ninh Phong thở dài:"Nếu cậu không muốn nói, tôi cũng không ép cậu."

Những lời này khiến Lâm Ấm cảm thấy vô cùng ấm áp, trái ngược với Hạ Trạch Thành, nhân cách đảo ngược vưới ngoại hình.

Anh sẽ ép buộc cô và đe dọa cô bằng bất cứ điều gì cô không muốn làm.

Thật đáng sợ, cô sẽ không bao giờ quay trở lại nữa!

Lâm Ấm vùi đầu vào sâu trong đầu gối, Tào Ninh Phong bất lực nhìn cô, hi vọng không phải thật sự là kí©h thí©ɧ lớn, cô như thế này, tốt hơn là nên gọi cảnh sát.

Nhưng cô không muốn nói, có lẽ gọi cảnh sát cũng vô ích.

Không biết đã qua bao lâu, Tào Ninh Phong nghe thấy tiếng bước chân phía sau, anh quay đầu nhìn xung quanh và nói với Lâm Ấm: “Người tới rồi, chúng ta đi thôi!”

Lâm Ấm khịt mũi, ngẩng đầu lên đối mặt với đôi đồng tử lạnh lùng.

Trong phút chốc, thân thể cô lạnh đi một nửa, gần như lao xuống vực sâu không đáy, cô chưa bao giờ cảm thấy sợ hãi và lạnh lẽo như bây giờ!

Tào Ninh Phong đứng lên cười với anh: "Ngại quá, Trạch Thành, nhà của tôi thật sự không tiện. Nghe Dương lão sư nói qua cậu cùng Lâm Ấm rất quen thuộc, cho nên tôi nghĩ tới cậu, cô ấy..."

"Không cần nói." Giọng nói trầm thấp của anh không hề dao động, trong đôi mắt lạnh lùng hoàn toàn không có cảm giác ấm áp.

Hạ Trạch Thành nhấc chân bước tới, từng bước đi về phía cô.

Tào Ninh Phong cảm thấy có chút kỳ quái, hôm nay vô cùng không thích hợp, trên mặt im lặng không có cười, thậm chí có cấm chế tức giận.

Lần đầu tiên nhìn thấy biểu cảm này.

"Lâm Ấm ..." Anh quay đầu lại, nhìn thấy cô trợn tròn mắt kinh hãi, vội vàng đứng dậy bỏ chạy.

Tào Ninh Phong còn chưa kịp phản ứng, một luồng gió đột nhiên thổi qua, chỉ nhìn thấy Hạ Trạch Thành vội vàng đuổi kịp, nắm lấy cánh tay của cô, hung hăng đá vào chân cô, suýt chút nữa đã giậm gãy chân tại chỗ.

Lâm Ấm quỳ xuống đất, cánh tay bị anh nhéo thật mạnh, nửa người treo trên không trung.

“Hà Trạch Thành!” Tào Ninh Phong khó có thể tin: “Cậu đang làm cái gì vậy!”

Anh chạy tới, nhìn thấy khuôn mặt vẫn luôn ôn nhu tao nhã, có một tia uy áp muốn gϊếŧ người, vẻ mặt tức giận lạnh lẽo.

Anh chưa bao giờ thấy Hạ Trạch Thành đáng sợ như vậy!

Lâm Ấm sợ quay lại nhìn anh, vẻ mặt anh đầy ẩn ý muốn gϊếŧ chết cô.

"Tôi xin lỗi ... Tôi xin lỗi! Đừng gϊếŧ tôi! Tôi cầu xin anh, đừng gϊếŧ tôi!" Cô run rẩy cả người, miệng há hốc, khàn cả giọng.

Cái chết và sự tuyệt vọng, lần đầu tiên ở gần cô như vậy.