Chương 1: Lần đầu kiểm tra cơ thể

#daongucu

"Tôi mọc thêm dươиɠ ѵậŧ rồi."

Bệnh nhân nghiêm túc ngồi nói.

Tạ Dư Minh cúi đầu nhìn bảng tên trên ngực mình: "Phó trưởng khoa phòng khám sinh lý" rồi lại nhìn màn hình máy tính, thông tin bệnh nhân được ghi rõ ràng: "Thịnh Cảnh, 18 tuổi, nữ."

Anh đẩy kính mắt lên, bình tĩnh đặt câu hỏi: "Xin lỗi, hình như tôi chưa nghe rõ, cô có thể miêu tả lại bệnh tình của mình thêm lần nữa được không?"

Người trẻ tuổi đang ngồi trước mặt không dễ chịu lắm, di di mũi chân. Chân của cô rất dài, lịch sự khép lại, ống quần rộng, thẳng bó vào bắp chân, làm lộ ra bắp chân trắng nõn và mắt cá chân.

Bây giờ đang là mùa hè.

Tháng tám, trời nóng bức, ve ngoài cửa kêu từng đợt.

Người khám bệnh tên Thịnh Cảnh này lại mặc áo hoodie dài tay, đeo mũ lưỡi trai. Rõ ràng là cô rất vội vàng tới đây, mái tóc dài đen nhánh rối bù, túm lại sau gáy. Không ít sợi tóc rối không được buộc vào nên xốc xếch, bết vào mồ hôi bên gò má và trên cổ.

Da thịt càng trắng rõ hơn, cảm thấy hơi không chân thực lắm.

Tạ Dư Minh không nhìn rõ mặt mũi của Thịnh Cảnh. Mặt của đối phương bị mũ che kín, chỉ nhìn thấy đôi môi và chiếc mũi xinh đẹp.

"Ý tôi là..."

Thịnh Cảnh cắn môi dưới, giọng nói như dòng suối lạnh trong hang sâu, chậm rãi chạy qua trái tim Tạ Dư Minh: "Lúc tôi tỉnh dậy vào sáng nay, tôi phát hiện cơ thể mình có thêm một cái.. Ưʍ... Dươиɠ ѵậŧ."

Tạ Dư Minh: "Cô có thêm cái gì cơ?"

"Dươиɠ ѵậŧ."

"Vật gì cơ?"

Người trẻ tuổi ngồi đối diện hít sâu một hơi, lấy khí thế không thèm đếm xỉa gì nữa, mở miệng trần thuật lại rõ ràng: "Tinh hoàn, dươиɠ ѵậŧ, bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© của nam giới. Tôi chợt thấy có thêm cái thứ này nên mới tới đây kiểm tra xem bị bệnh tật gì!"

Tạ Dư Minh tuổi trẻ tài cao, lý lịch tỏa sáng ngời ngời. Sau khi du học từ nước ngoài trở về, chưa đến ba năm đã thăng chức thành phó trưởng khoa của bệnh viên tư này. Anh chuyên nghiên cứu về bệnh tật về hệ thống sinh sản, đã từng nghiên cứu không ít chứng bệnh nan giải, được cho là có học thức uyên bác và bình tĩnh trong mọi chuyện.

Nhưng anh chưa từng gặp phải tình cảnh như ngày hôm nay.

"Thật sự có vài bệnh lây qua đường sinh dục tồn tại trong y học, nhưng người bình thường không thể nào mọc thêm bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© trong một đêm được." Tạ Dư Minh rất bình tĩnh nhìn đồng hồ: "Nếu cậu cần giúp đỡ thì giờ phòng khám tâm lý vẫn chưa tan làm đâu."

"Tôi không có bệnh về tâm lý."

"Vậy chụp MRI não đi." Tạ Dư Minh di động con chuột, dự định kết thúc thăm khám: "Tầng ba là khoa nội thần kinh, kiểm tra xem có phải vì bị bệnh lây qua đường tìиɧ ɖu͙© vẫn đến sinh ảo giác hay không."

"Cũng không phải ảo giác!"

Đầu ngón tay hơi ẩm ướt đè lên mu bàn tay của Tạ Dư Minh. Anh nhăn mày lại, đôi mắt phượng hẹp, dài, lạnh lùng nhìn đối phương xuyên qua kính.

"... Rất xin lỗi." Người trẻ tuổi nóng lòng đứng lên, vội vàng rút tay về, hơi bực bội kéo mũ lưỡi trai xuống: "Tôi đã chọn chuyên gia ở đây, phí của các anh rất đắt nên xin hãy kiên nhẫn một chút."

Tạ Dư Minh hơi hoảng hốt.

Anh khó có thể hình dung được cảm giác sắc đẹp ập tới này. Trong lúc nhất thời, những lời nói chanh chua cũng nghẹn lại ở họng, lặng yên rồi tan biến đi.

Thịnh Cảnh, người cũng như tên.

Là một cảnh đẹp phồn hoa long trọng.

Cho dù mái tóc của cô đang rối bời, đuôi mắt còn đọng mồ hôi chưa được lau đi, quần áo trên người thêm cả giày tổng cũng chưa đến hai trăm đồng.