Chương 2: Làm khó dễ

Một lát sau, Dịch Tuyết Phùng khoác bộ y phục lông chồn cừu* trắng như tuyết, khuôn mặt nhỏ tái nhợt che dưới tán dù, được Hoài Trần dẫn vào tiền thính.

*bản qt để cả chồn vs cừu, kb rốt cuộc là lông con gì hay trộn cả cừu cả chồn:v

Hàn Hoài Xuyên bốn phía đều là bình nguyên, phong cảnh núi non mùa xuân tươi đẹp, lưu thủy róc rách uốn lượn xuyên qua cầu gỗ tinh xảo, cây xanh hoa hồng mọc chung quanh.

Dịch Tuyết Phùng một đường nhìn thẳng đi xuyên qua cầu gỗ, lúc sắp qua ngã rẽ, ánh mắt thoáng nhìn bên hồ cách đó không xa.

Trong cơn mưa bụi mông lung, có mấy thiếu nữ bạch sam che dù đứng trên thềm đá ở trường đình, tụ lại cùng nhau líu ra líu ríu nói gì đó, trong đó có một người mang khuyên tai hồng ngọc một bên lén lút nhấc mắt muốn nhìn hắn, trong lúc vô tình đối diện với đôi mắt thuần triệt của Dịch Tuyết Phùng, trực tiếp sợ hết hồn, hoang mang buông dù xuống.

Trong đôi mắt sáng trong kia, tràn đầy toái* quang ấm áp.

*thuần, không lẫn tạp chất

Dịch Tuyết Phùng không dấu vết thu hồi tầm mắt, thầm nghĩ: "Không phải nói tiểu tiên quân kia tính tình mười phần táo bạo bất thường, chỉ cần nói sai một chút liền không đánh thì mắng sao, tính tình xấu như thế còn có nữ tu quý mến, thực sự là..."

Chậc, khẩu vị chính đạo nhà mấy người đều mặn mòi vậy sao?

Hắn vừa nghĩ vừa đi, lúc xuyên qua lối nhỏ sâu trong rừng trúc, chợt nhớ tới thuở thiếu thời, bản thân tựa hồ cũng từng dùng ánh mắt ái mộ như vậy nhìn người khác.

Mà người kia thanh lãnh như trúc, vẻn vẹn chỉ cần đứng đó đã là bộ dạng xa cách ngàn dặm.

Dịch Tuyết Phùng nhớ rõ, lúc chính mình nâng niu một tấm chân tâm, trước mặt tất cả mọi người thổ lộ với y, nhưng chỉ nhận lại được một ánh mắt lạnh nhạt vô cùng.

Cùng với câu nói kia...

"Đạo ma thù đồ."

Triệt để bóp nát mầm mống yêu thương vừa mới nảy sinh trong lòng Dịch Tuyết Phùng.

Dịch Tuyết Phùng nghĩ tới chuyện cũ, khóe môi cong cong lộ ra chút ý cười.

Vậy bây giờ mình đã trọng sinh thành đạo tu, nếu đi tìm y, hẳn là sẽ không nhận được câu nói lạnh lẽo "Đạo ma thù đồ" kia nữa đâu.

Nghĩ đến Ninh Ngu, Dịch Tuyết Phùng hoảng hốt nhớ lại, đời trước hắn vùi thân trong Tru Ma trận, khoảnh khắc cuối cùng trước khi chết tựa hồ thấy Ninh Ngu không màng hết thảy chạy về phía hắn.

Trên gương mặt vốn lạnh như băng của người kia tràn ngập kinh hoảng cùng tuyệt vọng.

Dịch Tuyết Phùng nghĩ tới đây, bất đắc dĩ cười cười, thầm nghĩ Ninh Ngu trước giờ tâm địa sắt đá, luôn không để tâm tới quan hệ giữa mình và hắn, sao có khả năng xuất hiện ở Man Hoang, càng không có khả năng lộ ra vẻ mặt kia?

Giống như là...

Y cũng đối với hắn... tình căn thâm chủng*.

* rễ tình đâm sâu

Chỉ là ảo giác trước khi chết thôi.

Hơn nữa năm đó chính mình chôn xác trong Tru Ma trận, sợ là có dính líu tới Ninh Ngu.

Hắn suy nghĩ miên man, Hoài Trần đột nhiên nói: "Tiểu tiên quân, đến rồi."

Dịch Tuyết Phùng thu hồi tâm tư, khẽ ngẩng đầu.

Hàn Hoài Xuyên Lâm Phàn Quân gia đại nghiệp đại, kiến trúc ở tiền thính* tiếp đãi cũng thập phần phong nhã khác biệt, Dịch Tuyết Phùng vừa mới đi lên bậc thang gỗ, đã nghe thấy tiếng cãi vã bên trong.

*chắc là phòng khách

"...Đại điển tiên đạo sắp tới, linh kiếm lại bị trộm mất dưới mắt nhiều tu sĩ như vậy, nếu truyền ra ngoài, mặt mũi Hàn Hoài Xuyên chúng ta vứt cho chó gặm hết?!"

Thanh âm người này như tiếng chuông lớn, suýt nữa nổ điếc lỗ tai người bên cạnh.

Tiếp sau đó là âm thanh không đồng ý của Tống Kính Sênh: "Ngươi muốn rống thì rống lớn thêm chút nữa, để tất cả mọi người trong Hàn Hoài Xuyên đều nghe thấy luôn."

"Vậy ngươi nói xem, rốt cuộc phải làm sao mới tìm được kiếm đây? Tiên quân trước khi đi giao phó linh kiếm cho ngươi và ta, bây giờ vô duyên vô cớ biến mất, mặt mũi chúng ta đã sớm ném đến Man Hoang rồi, còn sợ mất mặt nữa sao?"

Tống Kính Sênh không thể làm gì khác hơn là rống to hơn hắn: "Ngươi nói nhỏ thôi!"

"Muốn truyền thì truyền đi, ai dám ở địa bàn Hàn Hoài Xuyên của ta bàn tán nửa lời!"

Dịch Tuyết Phùng: "..."

Thật là náo nhiệt.

Hắn định cất bước đi vào, dư quang quét đến hành lang cách đó không xa, thoáng nhìn thấy một nam nhân tư thái lười nhác ngồi trên lan can gỗ, lắng nghe âm thanh bốp chát trong phòng, khóe môi câu lên một mạt tiếu ý.

Có lẽ cảm giác được, hắn nghiêng đầu, liền đối mặt với ánh mắt tò mò của Dịch Tuyết Phùng.

Khuôn mặt nam nhân kia anh tuấn lại mỹ lệ, một nửa mái tóc dài buộc bằng sợi dây màu đỏ tùy ý thả sau lưng, thân hình cao to, tuy rằng khuôn mặt mang ý cười, nhưng song đồng tử màu đỏ tươi lại làm cả người phát lạnh.

Dịch Tuyết Phùng cau mày, ma tu?

Hắn chưa rõ tình hình hiện tại ở tam giới rốt cuộc là như thế nào, sao một ma tu có thể quang minh chính đại xuất hiện ở địa bàn chính đạo?

Thấy hộ vệ bên cạnh không có ý định kêu đánh kêu gϊếŧ, Dịch Tuyết Phùng lại bắt đầu suy nghĩ rốt cuộc mình đã ngủ bao lâu rồi.

Lẽ nào thương hải biến ruộng dâu*, ma tu cùng đạo tu bắt tay giảng hòa?

*nghĩa bóng: thay đổi lớn lao

Tiếng cãi vã ở tiền thính vẫn tiếp tục như cũ, Hoài Trần có chút lúng túng tiến lên, nhỏ giọng nói: "Chưởng môn, tiểu tiên quân đã đến."

Lời vừa nói ra, hai người đang cãi nhau túi bụi tạm thời đình chiến.

Dịch Tuyết Phùng thu hồi tầm mắt, mặt lạnh nhạt đi vào.

Tiền thính to lớn, tất cả đều là người.

Nam nhân an tọa phía bên trái, đầy mặt đều là hắc tuyến, thân hình khôi ngô, toàn thân hung hãn biểu lộ "Ta đấm một phát ngươi tất chết"—— âm thanh chói tai vừa nãy chính là từ hắn mà ra.

Tống Kính Sênh ngồi ở đối diện, tư thái tao nhã, trong tay cầm bạch ngọc phiến che môi, đôi mắt đẹp ghét bỏ liếc xéo nam nhân kia.

Phía sau hai người, đệ tử môn phái đứng tách biệt hai bên, ánh mắt nhìn Dịch Tuyết Phùng có chút không tốt lành.

Tống Kính Sênh thấy hắn tiến vào, đứng dậy, hơi thu lại thái độ hung hãn mắng người lúc nãy.

"Tiểu tiên quân thương thế trên người thế nào rồi?"

Dịch Tuyết Phùng nhớ ra nàng chính là người Hoài Trần gọi tới cứu nguyên thân, cũng không làm mất mặt nàng, khẽ gật đầu: "Đã tốt lắm rồi, tạ chưởng môn lo lắng."

Trong lúc nhất thời, ánh mắt mọi người nhìn hắn không khác gì ánh mắt nhìn thấy khuôn mặt dữ tợn của ác thú, đại khái không nghĩ tới, người từ trước đến giờ hung hăng càn quấy ngay cả chưởng môn cũng không để vào mắt, cũng có một ngày bắt đầu nói tiếng người?

Mà những đệ tử hôm qua nhìn thấy bộ dạng Dịch Tuyết Phùng cầm chủy thủ gọt đầu hung thú, hiện tại thấy hắn ngoan ngoãn dịu ngoan, dáng dấp hiền lành, cả người không tự chủ được có chút ngứa ngáy.

Tống Kính Sênh cũng hơi kinh ngạc, nghĩ nghĩ vẫn là dặn dò: "Tiểu tiên quân thân phận cao quý, bên trong cấm địa nguy hiểm tầng tầng, tất cả đều là ác thú không có thần trí, căn bản không có khả năng bị hàng phục, sau này không nên xúc động nóng vội như vậy nữa. Nếu ngươi muốn linh thú, có thể đợi năm sau đi Bắc Khê..."

Nam nhân bên cạnh nghe không nổi nữa, hừ một tiếng: "Bắc Khê linh thú không ít, thế nhưng muốn hàng phục được chúng, nhất định phải là người có tu vi cường hãn, tiểu tiên quân... A, hay là thôi đi."

Tống Kính Sênh quay đầu mạnh mẽ lườm hắn một cái: "Nam Túng, ngươi câm miệng!"

Thiếu niên vốn kiêu căng tự mãn, sao có thể chịu đựng bị coi thường tu vi trước mặt nhiều người như vậy, đại điển Tiên đạo sắp tới gần, nếu dưới cơn nóng giận tiểu tiên quân lại gây ra tại vạ gì nữa, người mất mặt chính là Hàn Hoài Xuyên bọn họ.

Tống Kính Sênh vội nói: "Đừng nghe hắn nói bậy, tiểu tiên quân tuổi tác còn nhỏ, tu vi đến trúc cơ đã xem như là linh mạch thiên phú không tệ..."

Nam Túng âm dương quái khí thêm dầu vào lửa: "Đúng, không hổ là nhi tử của Lâm Phàn tiên quân, linh mạch theo phụ thân hắn."

Tống Kính Sênh thật lòng muốn một phát đánh chết hắn.

Dịch Tuyết Phùng lại như là không phát hiện ác ý của Nam Túng, nháy mắt nghiêm túc nói: "Phụ thân ta là ai, toàn bộ tam giới cũng biết, không làm phiền chưởng môn suốt ngày treo ngay bên mép vì ta mà tuyên dương."

Tống Kính Sênh sững sờ, trong lúc nhất thời không rõ rốt cuộc hắn đang nghiêm túc, hay cố ý chọc giận.

Nam Túng kia tính tình nóng nảy bộc phát ngay lập tức: "Ai cmn..."

Nam Túng còn không chưa bạo xong, Dịch Tuyết Phùng đã bưng vai, khinh khinh ho khan vài tiếng.

Hắn vốn đang bị thương chưa khỏi hẳn, thân mang áo khoác lông chồn (cừu) càng tôn lên sắc mặt trắng bệch, lúc này cau mày ho nhẹ, cho dù mọi người biết rõ người này tính tình hung hăng thô bạo, nhưng đối mặt với thái độ gầy yếu cũng không tự chủ được sinh lòng thương tiếc.

Dù sao trong mắt thế nhân, kẻ ác dễ làm việc thiện, mỹ nhân khó nghiền ép(?).

Tống Kính Sênh vốn vì Lâm Phù Ngọc là nhi tử của Lâm Phàn Quân mà sủng ái hắn rất nhiều, lúc này nhìn thấy hắn bị Nam Túng rống thành như vậy, lập tức đứng ngồi không yên.

"Nam Túng, ngươi cũng đã già đầu rồi, suốt ngày bắt nạt hài tử, giỏi giang lắm sao?"

Nam Túng trợn mắt: "Ta... Ta bắt nạt hắn!?"

Dịch Tuyết Phùng liền giả vờ giả vịt ho khan thêm vài tiếng, nghĩ thầm có nhan sắc, không riêng gì tại Man Hoang có thể đứng vững gót chân, ở chính đạo cũng có thể dễ dàng lẩn tránh phiền phức.

Thế nhân thật đúng là...

Song cửa sổ ngoài phòng chính, ma tu ngồi trên lan can hơi nghiêng đầu, tầm mắt vừa vặn nhìn thấy khóe môi cười như không cười của Dịch Tuyết Phùng, hắn sửng sốt một chút, con mắt cong cong.

Thiếu niên này, xem ra không giống với lời đồn đãi cho lắm.

"Nói chính sự đi." Tống Kính Sênh lười cãi vã tiếp với Nam Túng, nàng mạnh mẽ trừng mắt một cái, mới mở miệng nói: "Hôm qua Trân Bảo Các Hàn Hoài Xuyên mất trộm, Lâm..."

Nàng liếc mắt nhìn Dịch Tuyết Phùng, phát hiện khuôn mặt hắn không chút thay đổi, mới tiếp tục nói: "... Linh kiếm Lâm Phàn Quân để lại không cánh mà bay, đại điển Tiên đạo sắp diễn ra, người ra Hàn Hoài Xuyên nhiều không đếm xuể, đạo tặc là người phương nào tạm thời còn chưa biết."

Nam Túng lạnh mặt nhẹ nhàng búng tay, một đạo linh lực từ đầu ngón tay hắn trút xuống, sau khi vòng quanh trên không uốn lượn vài vòng, phút chốc nổ thành toái quang chầm chậm rơi xuống.

Dịch Tuyết Phùng nhìn nhìn, không biết hắn đang làm gì, thầm nghĩ linh kiếm mất tích chưa tìm được, nam nhân này sao còn có tâm trạng thả pháo hoa chơi đùa?

Hoài Trần bên cạnh lại kinh ngạc hô: "Tại sao lại như vậy?"

Các đệ tử đứng sau chưởng môn cũng thần sắc như gặp quỷ, rối rít nói: "Không thể!"

"Làm sao có khả năng sẽ như vậy?"

"Dĩ nhiên sẽ như vậy!?"

Dịch Tuyết Phùng: "..."

A...

Rốt cuộc như vậy là như thế nào?

Nam Túng thu tay về, cười lạnh nhìn Dịch Tuyết Phùng, nói: "Tiểu tiên quân, ngài có ý kiến gì sao?"

Dịch Tuyết Phùng nghĩ thầm: "Pháo hoa đẹp lắm."

Hắn căn bản không biết đó là loại pháp quyết gì, chỉ có thể miễn cưỡng, âm thanh bình thản không chút gợn sóng lặp lại lời mọi người vừa nói: "A, tại sao lại như vậy?"

Mọi người: "..."

Nam Túng như đã sớm ngờ tới, cố nén tức giận, cắn răng nói: "Tiểu tiên quân xưa nay không để tâm tới việc của Lâm Phàn tiên quân, nhưng sự tình lần này là việc Thiết Vân kiếm biến mất, vô cùng trọng đại, nói không chừng là ngoại nhân từ lâu lẫn vào Hàn Hoài Xuyên gây rối, ngươi lại như cũ hờ hững như vậy coi như..."

Hắn vừa nhấc con ngươi, uy áp ngập trời vọt tới chỗ Dịch Tuyết Phùng đang đứng.

Nam Túng tuy rằng tính khí táo bạo, thế nhưng có thể khiến Lâm Phàn tiên quân trước khi phi thăng lựa chọn, tu vi nhất định đứng số một số hai ở tam giới, linh lực mênh mông vừa thả ra, Dịch Tuyết Phùng chỉ cảm thấy ngực như bị một tảng đá lớn đè ép, bức hắn không thở nổi.

Tống Kính Sênh vừa nhìn, lập tức cả giận nói: "Nam Túng, dừng tay! Ngươi muốn mưu hại tiểu tiên quân sao?!"

Nam Túng không để ý tới nàng, lạnh lùng nói: "Tiểu tiên quân, ngươi cũng không muốn chứng kiến Hàn Hoài Xuyên có ngày trở thành một mảnh phế tích, đúng không?"

Dịch Tuyết Phùng ngẩng đầu lên.

Ngoài ý muốn chính là, trong mắt hắn căn bản không có sợ hãi như mọi người nghĩ, hay là oán hận, rõ ràng thân thể gầy gò đã đứng không vững, trong mắt vẫn như cũ một mảng hờ hững.

"Việc này không cần ta lo lắng..."

Hắn mới nói một câu, trên trời đột nhiên đánh xuống một đạo sấm sét, không nghiêng lệch thẳng tắp đáp xuống đỉnh đầu hắn.

Mọi người chỉ nghe ầm một tiếng, nóc nhà thẳng tắp bị bổ thành một cái động thật lớn.

Đạo sấm sét kia thời điểm sắp chạm tới đỉnh đầu Dịch Tuyết Phùng, đột nhiên hóa thành một trận gió thoảng, nhẹ nhàng phất qua đầu hắn, tựa như một cái xoa đầu khe khẽ.

Linh lực Nam Túng bị đạo thiên lôi kia thẳng tắp đánh trở về, hắn lùi sau mấy bước, sắc mặt có chút khó coi.

Dịch Tuyết Phùng có lẽ đoán được cái gì, ý cười trong đáy mắt càng sâu, nhẹ nhàng tiếp tục nói hết câu trên.

"... Cha ta trên trời có linh, nhất định sẽ che chở Hàn Hoài Xuyên không việc gì."

Mọi người: "..."

Thiếu, thiếu niên?

Cha ngươi là phi thăng, không phải tấn trời nha.

Tác giả có lời muốn nói: Lâm Phàn Quân: Này nha, sớm biết đã vỗ xuống rồi!

Ninh kiếm tôn: Tiếp tục chờ đợi.

- -------------------------------

Editor: Ninh Ngu: y, Dịch Tuyết Phùng: hắn