Chương 3: Không cần chu minh làm sườn phu

Editor: HangVO9

Tần phủ

không

tính là lớn, chỉ có ba dãy nhà, nhưng ở đế đô tấc đất tấc vàng như vậyđã

là xa xỉ. Tòa nhà Lục Khởi hiên của Diệp Tuệ ở đông khóa viện, theo hướng tây

đitới vài chục bộ, qua

một

cánh cửa, là chính phòng của Tần gia, có

một

cái tên thực lẳиɠ ɭơ, gọi là Chẩm Xuân đường.

Tần phu nhân

nói

gì cũng là đương gia chủ mẫu, nhưng hành

sự

phóng đãng như vậy, chắc

không

thể làm tấm gương cho nhi tử? Tần Vũ Hàng là

một

nam nhân ưu tú, có như

một

mẫu thân như vậy

thật

đáng buồn.

Tiểu tử thông phòng tên là Phúc Nhi ở đây thông báo

nói

Tần lão gia

đã

đi

ra cửa hàng từ sáng sớm, Tần lão phu nhân cùng Tam lão cha

đang

ngủ, thỉnh nàng chờ.

Dựa vào cái gì, giờ

đã

quá ngọ, bà bà đại nhân còn chưa rời giường, muốn nàng chờ bao lâu?

Diệp Tuệ ngoan ngoãn đứng ở trong phòng khách chờ, chịu đựng bụng đói sôi sục, nhìn xung quanh đánh giá, phòng lấy mầu đỏ thẫm làm chủ đạo, rèm cửa sổ, đồ gỗ, chén trà, đồ trang trí, đồ sứ đều mang màu sắc hoa lệ.

Tất cả Chẩm Xuân đường chỉ cần dùng

một

từ là có thể hình dung, ‘tục khí’, nếu dùng hai từ

thì

là ‘vạn phần tục khí’.

Diệp Tuệ đợi nửa canh giờ, đói đến nỗi ngực dán vào lưng, mới nhìn thấy

một

phụ nhân bốn năm mươi tuổi ăn mặc lòe loẹt, được bốn người hầu nam trẻ tuổi xinh đẹp tiền hô hậu ủng đưa vào phòng khách.

Lão

yêu

quái! Nàng

âm

thầm đánh giá,

đã

thấy bà bà ăn mặc so với tân nương tử nàng đây còn diễm lệ hơn, đầu đeo đầy châu ngọc, ngọc bội lúc lắc.

đang

đi

khôngcẩn thận rớt

một

cây, được Tam lão cha nhặt lên đến cắm vào trở lại.

Khi lại gần, Diệp Tuệ ngửi phải mùi son phấn nồng đậm

trên

người Tần phu nhân mà ngứa lỗ mũi, phải nhịn xuống cảm giác muốn hắt xì. Quỳ gối gọn

trên

tấm bồ đoàn (**tấm lót đầu gối để quỳ**), tiếp nhận ly trà của hạ nhân, làm giống như trong phim ảnh

đã

xem, cúi đầu xuống, hai tay nâng quá đầu.

Tần phu nhân tiếp nhận xong, làm bộ uống

một

ngụm: “đã

đến cửa nhà chúng ta, phải giữ quy củ Tần gia, ta nghe

nói

con hôm nay rời giường muộn, cái này là

khôngđược. Làm con dâu lại

không

bên người hầu hạ tướng công rời giường,

đã

là thất đức, Diệp gia các ngươi gia giáo

không

nghiêm! Về sau cần phải thưa hầu sớm hơn, tới Chẩm Xuân đường chờ dạy dỗ, nương

sẽ

dạy con làm thế nào trở thành

một

nương tử tốt.”

“Con hiểu, nguyện ý nghe bà bà dạy bảo.” Diệp Tuệ làm bộ quy quy củ củ, trong lòngkhông

ngừng khinh bỉ. Cũng

không

thấy bà bà đại nhân quan tâm đến chính phu của mình thế nào, Tần lão gia

đi

rất sớm ra cửa hàng làm việc, còn đương lão bà lại ôm sườn phu ngủ say.

“Hôm nay là phạm lỗi lần đầu, nương tha cho con, nhưng vẫn phải phạt, Vũ Hàng hôm qua thu

không

ít lễ vật từ bằng hữu, con xuất ra

một

ít mà hiếu kính cho nương

đi.” Tần phu nhân trong mắt lộ ra thần sắc tham lam, con trai rất biết làm người, bên ngoài giao lưu bằng hữu toàn là thượng lưu, lễ vật thu được làm cho bà đỏ con mặtmột

phen.

“Đồ của phu quân, con

không

có biết, chờ vài ngày

hắn

làm việc bên ngoài xong về phủ, con nhất định nhắc nhở

hắn.” Đợi cho Tần Vũ Hàng hồi phủ, bà bà hỏi lại việc này, nàng đưa ra

một

lý do thoái thác, khiến trái phải đều

không

thể xâm phạm đến lợi ích của nàng.

“Vũ Hàng

đi

ra ngoài?” Tần phu nhân trong mắt lộ ra thất vọng.

Thông phòng Phúc Nhi trưng ra

một

khuôn mặt tươi cười

nói: “Kim Thủy trấn có

mộtsố thổ đặc sản muốn vận chuyển đến cửa hàng ở kinh thành, nhưng trùng hợp quảnsự

phụ trách áp tải hàng hóa bị bệnh

không

đi

được, nhị thiếu gia

đi

xem, rồi thuận tiện đem hàng hóa vận chuyển về.”

“Đứa

nhỏ

này cho dù muốn xuất môn kiếm tiền, cũng nên để lại

một

ít lễ vật thu được hiếu kính nương mới đúng, vì

hắn

cưới vợ mà làm tiệc rượu, lao tâm lao lực mấy ngày chứ

không

dễ dàng gì?”

Tần phu nhân oán trách

một

hồi, kêu Phúc Nhi lấy cái vòng tay bạc

đã

chuẩn bị trước đó thưởng cho nhị nương tử.

Diệp Tuệ đưa tay tiếp nhận, nhìn thấy thủ công thô lậu, hàng bình dân bá tánh mang mang chơi, thuận tay đưa cho Mặc Kỳ cầm. Đem lễ vật mình

đã

chuẩn bị lấy ra kính lên

trên, cũng

đã

chuẩn bị từ trước, là chiếc khăn nàng từ trong tay áo rút ra.

Diệp Tuệ

không

phải người keo kiệt, nhưng kiếp trước từng có hiểu biết qua, đối với những người

không

thông tình đạt lý mà lấy thành ý

đi

kính trọng, người ta cũngkhông

nhường mình, ngược lại còn dẫm đạp lên mình, chèn ép mình. Nhưng nếu mình nâng tư thế lên, ngăn chặn đối phương,

thì

người ta dù

không

coi trọng mình, dù muốn đàn áp mình, cũng phải cân nhắc.

“Bà bà, khăn tay này là con đặt mua ở phường thêu nỗi danh nhất

trên

đường Lý Ký hết hai lượng bạc, nghe

nói

do sư phó nổi danh nhất trong nhà bọn họ thêu ra,

đi

ra ngoài lấy xài cũng rất có mặt mũi. Người nhìn mẫu đơn thêu

trên

mặt

thật

sống động, xem rất giống

thật.”

Khăn là do công Mặc Kỳ thêu,

không

đáng giá hai lượng bạc, nhưng đáng giá hai mươi đồng tiền lớn.

Cái gọi là thân thủ

không

đánh mặt người cười! Tần phu nhân trong lòng tức giận, nhưng bên ngoài cười gượng hai tiếng: “Xem ra cũng

không

tệ, đứng lên

đi. Quỳ lâu như vậy, đầu gối mềm hết rồi,

thật

đáng thương.”

Diệp Tuệ lại đến kính trà cho Tam lão cha,

không

gặp trở ngại gì. Đây cũng là do ông có chỗ tinh khôn, kéo cả nhi tử họ Chu đến ăn cơm Tần gia, dỗ quanh thê tử, đều tự lập

một

bộ phép tắc mà làm việc.

Ngay việc kính trà, người Tần phủ nghe được tin tức đều

đi

vào Chẩm Xuân đường, thứ nhất là muốn trông thấy mặt tân nương tử, thứ hai là lo lắng

không

đến tranh, Tần phu nhân

sẽ

mượn cớ bắt lỗi, cắt xén tiền tiêu vặt hằng tháng đến nỗi mất còn nhiều hơn được. Vốn lấy cớ mấy tháng nay cửa hàng kinh tế đình trệ, đem tiền tiêu vặt hàng tháng của người làm ép tới

thật

thấp nên rất buồn bực. Lại cắt xén

một

lượng hai,

đi

ra ngoài dạo phố chỉ sợ li trà lạnh cũng

không

dám uống.

Trong nhà có

một

người mẫu thân bủn xỉn như vậy, để tồn tại

thật

không

dễ dàng gì.

Tần phu nhân tổng cộng sinh ba con trai, lão đại là Tần Tử Hàng, trung hậu

thật

thà.

Lão nhị là lão công Tần Vũ Hàng của Diệp Tuệ, tính tình thế nào đêm qua nàng

đãhiểu. Nếu y học cổ đại phát triển, sản phụ đều đến bệnh viện mà sinh con, nàng

sẽcho rằng người ta giao con nhầm rồi.

Lão tam là Chu Minh con của Tam lão cha, người này giống như phụ thân, lộ ra

một

cổ tinh ranh.

Thời đại này tỷ lệ sinh song thai rất cao, dường như mỗi nhà đều có song sinh, nhưng Tần gia lại

không

có.

Diệp Tuệ bước qua kính trà cho đại ca đại tẩu, đưa lễ vật, đại tẩu giống như đại ca có vẻ

thật

thà, những người như vậy rất dễ ứng phó. Nàng ngoài mặt bỏ công làm đủ lễ, tỏ vẻ mình có giáo dưỡng, cùng bà bà đại nhân

không

cùng

một

dạng người.

Tần phu nhân cho người hầu bưng đồ ăn lên, mọi người cùng ăn với nhau, theo lý

thìgiờ ăn sáng

đã

qua,

hiện

tại liền ăn cơm trưa. Tần phu nhân rất keo kiệt nhưng lạikhông

bạc đãi chính mình,

trên

bàn cơm có cá có thịt. Mọi người nếu là ăn ở tiểu viện của mình

thì

chỉ có rau xanh đậu hủ, mắt thấy đồ ăn

không

tệ, đều vui vẻ ngồi xuống.

Mới vừa cầm đũa, Tần lão gia từ cửa hàng trở về.

Nhóm vãn bối đều đứng lên theo nghi lễ chờ đợi, Diệp Tuệ làm tân nương

đi

qua kính trà.

Tần lão gia

đã

qua năm mươi, tinh thần rất sáng suốt, yếu đuối cũng có

một

chút, đối với hai nhi tử nhà mình

thì

vô cùng coi trọng, mọi việc đều nhường

một

bước, nhưng nếu liên quan đến ích lợi của hai nhi tử

thì

sẽ

liều mạng tranh đấu, từ

sự

xa xỉ trong hỉ phòng của Tần Vũ Hàng là

một

ví dụ.

“Con dâu Diệp thị kính cha trà.”

“Mau tới ăn cơm, nhịn đói từ sáng tới giờ, nương con cũng

thật

là…” Tần lão gia

khôngmang theo lễ vật, thuận tay đem khối ngọc bội

trên

eo đưa cho nhị con dâu.

Tần phu nhân mắt thấy khối ngọc bội kia sáng bóng trong suốt, là do Vũ Hàng năm trước hiếu kính mừng thọ cho Tần lão gia. Tự mình nhìn thấy còn thích, nhiều lần muốn lấy mà chưa thành công. Giờ lại cho nhị con dâu, tức giận đến sắc mặt xanh lè, trong lòng thầm

nói: lão đầu ngốc, này chắc là thừa bạc.

Chính

sự

xong xuôi, mọi người ngồi xuống ăn cơm, Tần phu nhân muốn cho Tam lão cha sườn phu của mình, mỗi lần ăn cơm nhất định phải gắp đầy

một

chén đồ ăn. Ai ngờ vừa muốn gắp

một

khối thịt gà, Tần lão gia với tay đem toàn bộ dĩa gà đến để trước mặt Diệp Tuệ, cười ha hả

nói: “Mau ăn, xem con gầy thành như vậy, chờ Vũ Hàng về

nói

ta ngược đãi nương tử của

hắn

à.”

Tần phu nhân lại lấy đũa đến

một

dĩa khác định gắp thịt cá, nhưng Tần lão gia thừa dịp nàng chưa gắp tới cũng đem cả dĩa để trước mặt đại nhi tử cùng con dâu trưởng. Mặt vui vẻ

nói: “Hôm nay thịt cá tươi ngon, là mấy người đánh cá ở ngoại thành sáng sớm nay mới đưa tới quý phủ chúng ta, mau mau ăn cho bổ rồi sinh cho cha

một

đại tiểu tử béo

đi.”

Hai vợ chồng lão đại nhìn sắc mặt khó coi của mẫu thân, sau cũng

không

dám động đũa.

Tần phu nhân là người

không

làm

thì

thôi,

đã

làm là phải làm đến cùng, bưng

mộtmâm thịt kho tàu, đem toàn bộ thịt bỏ vào trong chén Tam lão cha.

Loại

sự

tình này dường như mỗi ngày đều diễn ra, mọi người đều quen rồi, cắm cúi ăn, ai cũng

không

hé răng.

Diệp Tuệ được mở rộng tầm mắt,

không

nghĩ tới người cổ đại ăn cơm náo nhiệt như vậy.

Ăn xong cơm, người hầu thu dọn bàn ăn, bưng trà nước lên. Tần phu nhân ngồi giữa nhà

thật

chướng mắt, nhìn Diệp Tuệ

nói: “Nhị con dâu, nương

nói

với con,

hiện

tại con gả tới Tần gia rồi, cũng coi như là người nhà của chúng ta. Nạp sườn phu đều do nhà chúng ta làm chủ. Để tiện nghi cho người ngoài,

không

bằng đem tam tiểu tử nhà chúng ta cho con. Như vậy

thật

tốt, nước phù sa

không

chảy ruộng ngoài, còn có thể tiết kiệm được chút tiền

đi

cưới con dâu.”

Tần phu nhân tự cho là mình

đã

nghĩ tới

một

chủ ý hoàn hảo, mừng rỡ đến nỗi đôi mắt mị thành

một

cái khe hẹp,

Diệp Tuệ sửng sốt, nhi tử tân hôn mới

một

ngày, bà bà liền gấp

không

chờ nỗi mà đội nó xanh cho nhi tử, cũng là quá thần kỳ. Tiểu tam tử, nàng nhìn hướng Chu Minh, nhìn như

một

tiểu bạch kiểm, cả người da thịt trắng nộn, thế nào cũng thấy giống

một

loại tiểu thụ.

không

khơi dậy cho nàng

một

chút nào hứng thú.

nhỏ

giọng

nói: “Tam lão cha

sẽ

không

đồng ý đâu?”

Sườn phu địa vị

không

cao, nếu

không

phải

không

còn cách nào

thì

cha mẹ cũngkhông

muốn nhi tử khom lưng cúi đầu.

“không, ta vô cùng nguyện ý, chủ ý của phu nhân chính là chủ ý của ta, ta tin phu nhân nhất định có thể an bài tốt nhất cho sinh hoạt của tam tử sau này.” Tam lão cha đúng là tính toán chi li, cưới vợ cho nhi tử cũng muốn tốn chút bạc, nhưng Chu gia

hắnnghèo

thật

sự, trông cậy vào Tần gia là

không

thành, liền nguyện ý theo phu nhân, Tần lão gia cùng hai nhi tử Tần gia cũng đều

không

muốn. Chu Minh là nhi tử của phu nhân

không

sai, nhưng

không

thuộc cốt nhục của Tần gia, thân phận địa vị kém xa.

Diệp Tuệ

âm

thầm bĩu môi, mình thích nam nhân thiệt, nhưng cũng phải là nam nhân ưu tú. Khó được xuyên tới thời đại tốt như vậy, tiếc là

một

nữ n nam, nhưng

khôngphải nam nhân nào cũng để vào mắt, tiểu bạch kiểm Chu Minh

thì

miễn

đi.

Vẫn là Tam lão cha tri kỷ! Tần phu nhân mừng rỡ vỗ vỗ vai

hắn, giống như vị sườn phu này giữ thể diện cho bà.

Tần lão gia đối với tình cảnh này

đã

sớm thấy nhưng

không

thể chen vô, nên giả lơ như

không

biết.

Tần phu nhân nhìn Tam lão cha cười

nói: “Tam tử đứa

nhỏ

này ta nhìn ngoan, làm sườn phu ở nhà chúng ta, ta

sẽ

không

bạc đãi

hắn, ngươi yên tâm

đi.”

Tam lão cha ôn nhu

nói: “Ta biết phu nhân tâm địa thiện lương nhất.”

Thầm nghĩ Tam tử

đi

làm chính phu nhà nghèo,

không

đủ ăn,

không

đủ uống, cònkhông

bằng làm sườn phu nhà giàu, ít nhất cơm áo

không

lo.

Tần phu nhân nhìn Chu Minh

nói: “Tam tử, nhị tẩu ngươi nhân phẩm xuất sắc, bộ dáng xinh đẹp, con nguyện ý làm sườn phu của nàng sao?”

Chu Minh là người chơi bời lêu lổng, đương nhiên

không

muốn bỏ qua mỗi ngày tiêu giao có cá có thịt, mà

đi

ăn cỏ ăn trấu nghèo khổ nhà người, mặc quần áo vải bố vá chùm vá đυ.m. Mắt thấy tân nương tử bộ dáng xinh đẹp, nếu nhận được sủng ái, có thể có nương tử tốt như vậy hưởng thụ ngày đêm, so với nữ nhân nhà nghèo tay chân thô to

thật

tốt hơn biết bao nhiêu.

“Nhi tử mọi việc nghe mẫu thân đại nhân phân phó, mẫu thân làm gì cũng là muốn tốt cho nhi tử.”

hắn

nói

khiến cho người khác khoái ý, Tần phu nhân vui mừng đến nỗi liên tục nhắc hoài mấy lần nhi tử ngoan.

Nhưng Tần lão gia

không

lên tiếng, ông

đang

nghĩ đến, dù sao con dâu cũng cần nạp sườn phu.

Theo pháp luật do triều đình ban ra, đến hoàng đế đối với việc nạp sường quân của Hoàng Hậu cũng bất lực. Tần gia chỉ là tiểu dân chúng

không

có lý nào phản đối, nạp ai mà

không

nạp, Chu Minh tật xấu

không

ít, nhưng cuối cùng cũng là biết nghe lời.