Chương 37

Tắm rửa xong, từ trong hồ bước ra, tiếp nhận áo ngủ sạch

sẽ

mà Mặc Kỳ đem vào, Hoàng Phủ Trạch Đoan mặc xong cho thê tử, nàng cũng chưa khoác thêm trường bào, nắm tay trở lại phòng ngủ.

“Tần đại ca trở về Thiên Ưng Môn gần

một

tháng, cũng nên trở lại

đichứ!” Diệp Tuệ mắt đẹp nhíu lại, gần đây nhị vị lão công đều rất bận, Hoàng Phủ Trạch Đoan mấy ngày

không

thấy được bóng người, Tần Vũ Hàng

nói

là chỉ rời

đi

mấy ngày, nhưng đầu tháng rời

đi, tới hết cuối tháng, cũng

không

trở về.

Hoàng Phủ Trạch Đoan

không

tiện

nói

cho nàng, Tần Vũ Hàng trở lại môn phái, tính đem các đệ tử tổ chức lại để chống đỡ ngoại địch.

Thiên Ưng Môn ở trong chốn võ lâm được hưởng tiếng tăm, đệ tử môn hạ vô cùng lợi hại,

không

thiếu người văn võ nhiều mặt, tin tức mai phục, kỳ nhân kỹ xảo đa dạng người,

một

khi cùng Đột Quyết khai hỏa chiến dịch, đem phát huy hiệu dụng

không

tưởng tượng được. Chỉ lànói: “Nhanh thôi,

không

chừng mấy ngày nữa là có thể trở về.”

“Ta biết chàng cùng Tần đại ca đều có chuyện làm, chuyện khác

khôngcần cầu, chỉ hy vọng các chàng có thể bảo vệ tốt chính mình.” Cổ nhân trung quân ái quốc

đi

đôi, đối với nàng ảnh hưởng

không

sâu, vạn nhất Bình Châu bị chiếm đóng, người Đột Quyết đánh vào tới, trong thành bá tánh cho dù chết hoàn toàn, nàng chỉ cần các lão công sống sót.

“Nương tử yên tâm, vì nàng cùng hài tử, ta cũng muốn đem người Đột Quyết đánh chạy về Mạc Bắc.”

hắn

đem vạt áo nàng cởi

đi, hai tay đểtrên

một

đôi đẫy đà của nàng vuốt ve, bởi vì

đang

mang thai, bộ ngực nàng càng thêm no đủ, nhìn đến thích mắt

không

thôi, chui đầu vào phía trước ngậm lấy

một

viên, bất giác

một

dòng sữa tươi thơm ngọt chảy vào trong miệng, ngày hôm trước từ trong sách có xem qua,

mộtvài thai phụ

sẽ

tiết sữa ra sớm, đúng là như vậy!

hắn

hai tay căng thẳng, ôm chầm lấy nàng, miệng ra sức hút, toàn tâm hấp thụ sữa.

Diệp Tuệ vòng tay ôm lấy cái đầu trước ngực, mười ngón luồng vào mái tóc đen nhánh, trong mắt lộ ra ánh sáng mê ly, thân thể

đã

động tình, nhưng cần thiết phải nhẫn nại,

không

thể để nhất thời vui thích, làm hài tử bị thương, tinh tế mềm yếu

nói: “Nơi này là cho nhi tử ta ăn, chàng lại

không

phải nhi tử ta.”

Hoàng Phủ Trạch Đoan mơ hồ

nói: “Nàng đem ta trở thành nhi tử cũng được.” Hút mấy ngụm,

đã

hết sạch,

không

cam lòng đổi qua bên kia hút tiếp. Lúc này, trong lòng có

một

loại cảm xúc gần như cảm động, từ

nhỏ

bị cha mẹ bồi dưỡng trở thành người kế vị, mười tuổi bị đưa vào thiên ưng sơn học võ nghệ, khi đó trong môn phái chỉ có mình

hắnduy nhất là đệ tử, niên thiếu cực khổ, ngay cả cái người

nói

chuyện đều

không

có, sau khi học võ nghệ xong trở lại đế đô, tuổi trẻ xem thường, hoàn toàn

không

hiểu thế gian hiểm ác, huynh đệ xảo trá, thế cho nên lọt vào ám toán, nếu

không

phải vận khí tốt, chỉ sợ sớm

đã

bị mất mạng.

“Tướng công, chàng số tuổi đều có thể đủ làm cha ta,

nói

làm nhi tử ta mà

không

sợ bị chê cười sao?” Diệp Tuệ trong mắt

một

mảnh mị sắc,một

tay ôm đầu của

hắn,

một

tay giống dỗ hài tử vỗ sống lưng

hắn: “Chàng đều

đã

nói

qua, ta là nữ nhi của chàng, ăn nữ nhi nơi này, cũng

không

sợ bị chê cười xấu hổ?”

“Nữ nhi ngoan, để cha thương con.” Hoàng Phủ Trạch Đoan để nàng nằm xuống, cởϊ qυầи áo, tách hai chân ra, nhìn đến chính giữa ướt nhẹp, tươi mới trơn bóng, tỏa ra hương vị thơm mát, đôi mắt

hắn

tối sầm lại, đem vùi đầu

đi

xuống……

“A!” Diệp Tuệ hai chân kẹp chặt cổ

hắn.

Thời tiết ấm áp, cửa sổ đều mở, trong phòng ngủ ve vãn đưa tình bị hai tên thị vệ đứng gác ngoài cửa nghe



ràng, đều đầy mặt đỏ bừng. Thị vệ giáp thấp giọng

nói: “Ngươi thấy Sở Vương phi thế nào?”

Thị vệ Ất

nói: “Diện mạo xinh đẹp, thấu tình đạt lý, tính tình hoà thuận, là nữ nhân

không

tồi.”

Thị vệ giáp gật đầu: “Ta cũng cảm thấy, con đường này xem như chọn đúng hướng

đi

rồi.”

Thị vệ Ất: “Xem ra bệ hạ

thật

sự

tính toán phế Thái tử, lập Sở Vương, nếu

không

cũng

sẽ

không

đem chúng ta phái đến cho Sở Vương phi, theo quy củ của lịch đại tổ tông truyền xuống, chúng ta phải là người được chọn làm sườn phu của Hoàng Hậu.”

Thị vệ giáp gật đầu, trong lòng lại

đang

rầu rĩ, từ thái độ của Sở Vương phi xem xét, hình như đối với bọn họ rất bài xích.

Cuối mùa xuân, hậu hoa viên Hoàng Phủ phủ cũng coi như đệ nhất phong cảnh, đẩy cửa ra là đá cuội phô bày thành đường lộ,

một

đường lan can màu đỏ, hoa lá sum suê,

đi

vào

một

cái đình bát giác.

Diệp Tuệ cho người trải thảm lông cừu, ngồi ở bên

trên, thống kê sổ sách trong tháng, phát

hiện

từ lúc cùng Đột Quyết khai chiến tới nay, chi mua lương thực tăng gấp vài lần, cùng với vấn đề lão công đề cập, có phải muốn mua

một

chút lương thực dự trữ để chuẩn bị chiến tranh hay

không.

Thống kê xong sổ sách, duỗi duỗi người, nhìn cảnh sắc trong vườn, ánh mắt dừng ở

trên

người hai tên thị vệ đứng cách mấy thước ở ngoài,

nói

với Phát Tài đứng ngoài đình: “Sư tổ các ngươi

nói,

khôngcó việc gì để cho bọn họ mặt nhìn vách tường.”

Hoàng Phủ Trạch Đoan càng ngày càng bận rộn, Chu Tầm cùng Thương Hồng là trợ thủ đắc lực của

hắn, liền dùng Phát Tài thay cho Thương Hồng, làm quản gia cho nàng. Phát Tài thực thần kỳ giơ giơ tay lên đầu: “ Sư tổ mẫu ta bảo các ngươi quay lưng lại,

không

được nhìn lén có nghe thấy hay

không?”

Hai người kia cười khổ quay người

đi, hai người xuất thân cao quý, dung mạo bất phàm, là người có tiền đồ làm ngự tiền thị vệ nhất, lúc ở đế đô bị vô số nữ tử theo đuổi,

đi

đến trước mặt Sở Vương phi, người ta lại ngay cả con mắt đều

không

thèm nhìn.

“Đây là hoa quả năm nay mới hái xuống, hôm qua Tần



gia phái người từ Thiên Ưng Môn mang đến, tiểu thư nếm thử.”

“Chỉ đưa tới đồ vật

không, chẳng biết chàng ấy khi nào trở về?” Diệp Tuệ oán trách, đều

đi

hết

một

tháng, cũng

không

biết nàng nhớ sao.

Mặc Kỳ đặt

một

cái khay ở

trên

mặt bàn, bên trong bày quả đào cùng dâu tây tươi rói,

hắn

duỗi tay cầm

một

miếng đưa qua, nàng há miệng ngậm lấy. Sa Châu

đã

bị chiếm đóng, bá tánh kéo bè kéo đội lũ lượt vào Bình Châu thành tị nạn,

trên

đường lương thực quý như vàng, ăn chút thứ tốt cũng

không

dễ dàng.

“Mặc Kỳ, ngươi cũng ăn

đi, đừng chỉ chăm ta.” Nàng cầm lên

mộtmiếng quả đào

đã

cắt đưa tới trong miệng của

hắn, hai người trừ bỏmột

đạo phòng tuyến cuối cùng,

đã

làm rất nhiều hành động thân mật, nàng đối với

hắn

tình cảm so nhị vị lão công

không

thể kém.

Mặc Kỳ đem miếng đào nuốt xuống, mắt mang ý cười: “Bình Châu đều rối loạn, hôm qua nô tài lên phố đặt mua quần áo cho tiểu chủ nhân sắp sinh ra, thấy rất nhiều đại thương nhân đều

đang

đặt mua ngựa xe, chuẩn bị di dời gia đình về hướng đông, người xem chúng ta có phải cũng nên làm chút cái gì hay

không.”

Diệp Tuệ lắc đầu, nàng sắp lâm bồn, vạn nhất chết ở

trên

đường đào vong

không

phải chuyện chơi, lại

nói

các lão công đều ở Bình Châu, nàng vì sao lại muốn chạy trốn? Lôi kéo Mặc Kỳ

đang

ở đối diện ngồi xuống, lơ đãng đυ.ng tới dây xích bên hông

hắn, lấy làm lạ hỏi: “Ngươi tại sao còn mang đai trinh tiết, trời nóng cũng

không

thấy khó chịu sao, tối nay cởi

đi

thôi!”

Mặc Kỳ sắc mặt ửng đỏ, bất an hướng chung quanh nhìn nhìn: “Tiểu thư, người

nói

nhỏ

chút.”

Diệp Tuệ cười

nói: “Ngươi là nam nhân mà cũng thẹn thùng?” Nhị vị lão công trước giờ đều da mặt dày ngay từ đầu.

Mặc Kỳ càng ngượng ngùng, cãi lại

nói: “Nào có?”

“Này đúng rồi, ngươi là nam nhân,

không

cần ngượng ngùng xoắn xít, hôm sau cùng Phát Tài bọn họ học chút võ công, cho giống nam nhân.” Diệp Tuệ lải nhải vài câu, vừa ăn hoa quả, vừa thuận miệng tụng niệm: “Bằng quân truyền ngữ gửi đăng đồ, chỉ hợp nhân gian mị chồn hoang. Nếu có giai nhân hoài cát sĩ, chưa từng thục nữ ái kim phu. Sai, ngốc tử mới

không

yêu

kim phu!”

Ý ở trong thơ,

một

chút cũng

không

hợp với tình hình, chỉ là rãnh rỗi tới nhàm chán, bị nàng hạ bút thành văn.

“Nương tử đọc thơ hay quá, nhưng đại tác phẩm của nàng à?!”

âm

thanh trong trẻo truyền đến,

một

nam nhân khí vũ hiên ngang từtrên

đường mòn hoa viên

đi

tới.

“Tần đại ca!” Diệp Tuệ từ

trên

thảm lông đứng dậy, xuống bậc thang, dẫm đá cuội, chạy

một

mạch qua,

không

ngờ dưới chân vừa trợt, ngã về phía sau, bị

một

cái cánh tay ôm lấy, nghiêng đầu nhìn

một

cái, ra là thị vệ giáp.

“Nương nương cẩn thận.”

Diệp Tuệ

không

nghe được

hắn

nói

cái gì, toàn bộ chú ý đều ở

trênngười lão công, thân vừa đứng vững vàng, là muốn

đi

qua.

Tần Vũ Hàng phi thân

một

cái lại ôm lấy nàng, trách cứ

nói: “Đều sắp làm nương, còn

không

cẩn thận như vậy, vạn nhất có chuyện tốt xấu làm sao bây giờ?”

“Ai kêu chàng vừa

đi



một

tháng, hại ta lo lắng, còn tưởng rằng chàng cùng Hoa



nương nhà ai tư tình

không

cần ta.” Diệp Tuệ đầu chôn trong lòng ngực

hắn, khối ngực này trước sau như

một

đều thân thiết, làm nàng lưu luyến.

Mặc Kỳ cùng Phát Tài đều lại đây chào hỏi. Tần Vũ Hàng nhìn Phát Tài liếc mắt

một

cái: “Nơi này

không

cần hầu hạ,

không

có việc gì rời hoa viên

đi!”

Phát Tài

không

dám lưu lại, cung cung kính kính lui xuống.

Tần Vũ Hàng mang theo thê tử vào đình, ngồi ở

trên

thảm lông, ôm nàng, đem nhớ thương cách biệt đều hóa thành hôn môi, nhắm hai mắt, đầu lưỡi tham lam vươn vào miệng nàng, tìm kiếm hương vị quen thuộc, cuốn quýt lưỡi nàng, mang theo hương thơm chất lỏng đều hút vào, nuốt xuống.

Hai người hôn hồi lâu, Diệp Tuệ nhớ tới còn có những người khác, vừa nhấc khóe mắt, thấy thị vệ Ất

đang

nhìn lén, trong lòng phát giận, nhặt lên

một

miếng đào ném qua. Thị vệ Ất

không

dám né tránh, vừa vặn bị ném trúng, nước đào bắn đầy mặt, lấy lực từ tay nàng đương nhiên ném

không

mạnh quá, nhưng cũng đủ chật vật.

Tần Vũ Hàng cười trộm, quay thân mình nàng lại: “Bọn họ là tùy thân hộ vệ của nàng,

không

cần để ý.”

hắn

sớm nghe Hoàng Phủ Trạch Đoan nhắc qua thân phận hai người, mới

không

cố kị.

“Hộ vệ cũng

không

được.” Diệp Tuệ trong mắt lộ ra tia xấu hổ bực nhọc: “Mặc Kỳ, bảo bọn họ

đi

xa ra ngoài hai mươi bước, đứng quay người lại.”

Hai tên thị vệ đều nghe thấy được,

không

cần Mặc Kỳ truyền lời, lần lượt lui đến xa chút, quay lưng lại đứng thẳng. Hai mươi bước cũngkhông

xa, hai người nội lực thâm hậu,

không

cần cố tình lắng nghe, đối thoại từ trong đình vẫn truyền tới



ràng như cũ, càng nghe càng kinh ngạc, càng

không

thể tưởng tượng.

“Ta ở trong quân đội hỗ trợ huấn luyện

một

nhóm người, đệ tử Thiên Ưng Môn nàng

đã

biết rồi đó, đều có chút bản lĩnh, ta tính đem bọn họ huấn luyện

một

thời gian, khi thành thục

sẽ

gia nhập quân đội đảm đương chức vụ thống lĩnh, chờ đến lúc khai chiến với Đột Quyết, cũng có chút việc làm.”

“Quan quân

không

phải đều từ trong quân đội tuyển chọn ra sao?”

“Lý là như vậy, nhưng Sở Vương

đang

lúc tuyển binh, thêm tài khí nhưng quan quân lại thiếu, nên phải tuyển chọn từ Thiên Ưng Môn.”

“Tướng công, ta cảm thấy bá tánh trong dân gian trước tới nay cũngkhông

thiếu nhân tài, quan quân từ bá tánh trúng tuyển cũng được mà.” Diệp Tuệ suy tư

một

hồi: “Dĩnh Đường Quốc hẳn là phải có

mộtđội quân đặc thù, nhân số quý tinh bất quý đa (**quý nhờ tinh nhuệ chứ

không

quý vì đông**), mấy trăm người là được, đội quân này võ công phải cao cường, tinh thông các loại kỹ xảo, mỗi người có thể lấymột

chiến trăm, thậm chí chiến ngàn, khi đối địch tác chiến

thì

chuyên môn đột ngột tập kích, đánh phá sau lưng địch, chém gϊếŧ tướng địch. Có thể hoá trang thành người Đột Quyết, ngụy trang đưa cơm, đưa văn kiện, nghênh ngang tiến vào trong quân trướng của địch, thừa lúc địch chưa chuẩn bị,

một

khi ra tay là gϊếŧ gọn nhân vật quan trọng, làm tan rã lực lượng địch.

không

đợi những người khác có thể phát giác, nhanh chóng rút lui. Quân đội này tác chiến theo tôn chỉ là tốc chiến tốc thắng, nhiệm vụ hoàn thành, lập tức bỏ chạy.”

Tần Vũ Hàng mở to hai mắt, tri thức này đối với

hắn



nói

vô cùng quan trọng, là trước đây chưa bao giờ từng biết tới, dựng lên lỗ tai, sợ rơi rớt mất chữ.

Diệp Tuệ đem nội dung trong các phim

đã

xem, tư liệu

trên

mạng

đãnghiên cứu, quân trinh sát, bộ đội đặc chủng, đội hải báo đội đột kích của nước Mỹ, bộ đội đặc chủng Israel, góp nhặt từ kiến thức của mình, hơn nữa thích hợp với thời đại này,

nói

thật

lâu. Lại

nói

trong lúc tác chiến, chiến dịch bộ đội đặc chủng, xâm nhập bộ chỉ huy địch, gϊếŧ sạch đầu não trung ương địch, đánh cắp tư liệu, trước sau thời gian chỉ có

một

phút đồng hồ.

“Nương tử, cái này nàng từ đâu nghe được?” Tần Vũ Hàng kinh ngạc há hốc miệng, với

hắn



nói, nàng

nói

được hết thảy quá thần kỳ.

“Chàng cũng đừng quan tâm, ta cảm thấy đệ tử Thiên Ưng Môn tinh thông võ công, hoàn toàn đảm nhiệm quân đặc chủng, chàng cảm thấy thế nào?”

“Nương tử, phu quân của nàng nhất định

sẽ

không

làm nàng thất vọng, xuất quỷ nhập thần huấn luyện phải

không?” Tần Vũ Hàng tràn ngập hào hùng: “Ngày mai ta liền đem đệ tử Thiên Ưng Môn mang

đigiáo trường, theo nàng

nói

mà làm.”

Tần Vũ Hàng nhìn xem sắc trời, lại thấy trời đầy mây

không

biết từ khi nào.

“Ta mang nàng hồi Ngưng Hương Uyển,

nói

không

chừng trời muốn mưa, vạn nhất mắc mưa, bị cảm đối với bảo bảo

không

tốt.”

Trở lại Ngưng Hương Các, Hoàng Phủ Trạch Đoan cùng Chu Thái Y đều

đang

ở bên trong chờ.

Diệp Tuệ ngồi vào

trên

ghế, cổ tay vói qua, đưa ông bắt mạch. Vị đại phu này tự xưng là hoàng gia ngự dụng thái y, cũng

không

biết là

thậthay giả, lúc hỏi ông cách xưng hô, dõng dạc sờ sờ râu

nói

kêu mình là Chu Thái Y

đi!

Người này quá là tự kỷ!

“Hết thảy bình thường.” Chu Thái Y bắt mạch xong,

nói

với Hoàng Phủ Trạch Đoan: “Dự tính ngày sinh còn có

một

tháng,

hiện

tại vô cùng quan trọng, ngàn vạn

không

thể động thai khí,

không

có việc gì

thì

đilại

đi

lại nhiều chút, thư giản gân cốt, lúc sinh cũng dễ dàng hơn.”

Tác giả có lời muốn

nói: Hai ngày này thân thể

không

tốt, chậm trễ càng văn

Muốn thịt văn thân, bưu kiện đều phát

đi,

không

thu đến, là địa chỉkhông

đúng, lại lưu

một

lần, ta

một

lần nữa phát

một

lần.

V mặt sau thịt văn

không

dám nhiều viết, sợ bị cử báo, lưu lại hòm thư muốn mặt sau thịt văn thân, cho các ngươi thất vọng rồi O(n_n)O~