Chương 42

Xe ngựa vào thành, thời gian

đã

quá ngọ, Diệp Tuệ cảm thấy trong bụng rất đói, vừa lúc

đi

ngang qua

một

tiệm ăn, mời mấy người tùy tùng

đi

lấp đầy bao tử, nàng

đã

thật

lâu

không

ra bên ngoài ăn cái gì, muốn cảm thụ

một

chút lạc thú dùng cơm ở tiệm cơm.

Diệp Tuệ

đi

ở phía trước, Mặc Kỳ

đi

theo bên cạnh, hai gã thị vệ theo sát sau đó, mới vừa vào lầu

một

đại sảnh. Liền nhìn thấy

một

đại mỹ nữ trang điểm thực

yêu

dị, từ

trên

lầu

đi

xuống, đôi mắt rất to, đôi môi đỏ tươi, cái yếm màu hồng đào vừa vặn che khuất hai luồng cao cao, dưới cái yếm bộ ngực phì nhiêu, phủ bên

trên



một

cái váy lụa dài cùng màu cánh ve, bên trong quần điều cũng

không

có mặc, hai chân thon dài

ẩn

hiện, hai vai khoác áo choàng cùng màu cánh ve.

Loại quần áo này, so với kiếp trước Diệp Tuệ nhìn giống với mấy



gáitrong khách sạn, đều có vẻ tươi mát, ở đế đô

sẽ

thực mất mặt, nhưng nơi này là Tây Bắc, nữ tử phiên tộc đại đa số đều mặc như vậy,

khônghiếm lạ.

Nữ tử này vừa xuất

hiện, đem nam nhân

đang

ăn cơm đều xem đến choáng váng.

Diệp Tuệ vừa thấy là nhận ra, sở dĩ nhớ

rõ, bởi vì đối phương cho nàng ấn tượng quá khắc sâu, năm trước mùa đông ở Tri châu phủ dự tiệc, vị nữ tử này cũng ăn mặc tươi mát như vậy. Ngày mùa đông nhân gia đều mặc áo bông

thật

dày, nàng lại mặc lụa mỏng, lộ ngực lộ bụng.

Nhưng ít ra lần trước còn mặc quần, lần này…… Diệp Tuệ nhìn cặp chân

thật

dài kia cùng

một

cặp ngực cực lớn, trong lòng tự cho

một

lời bình, Can Lộ Lộ phiên bản cổ đại!

Đại mỹ nữ là nữ nhi của Sa Châu vương, có cái tước vị, gọi là Tây Lâm Huyện chủ, theo Vương Tiểu Nha

nói, thường đem Tri châu phủ trở thành hậu viện quê quán Sa Châu, muốn làm mẹ kế người ta

một

lần.

Xưa nay mỹ nữ thấy mỹ nữ cũng

không

hảo cảm, đặc biệt Tây lâm huyện chủ là

một

người tâm cao khí ngạo như vậy, lại thêm tự nhận là thế gian đệ nhất đại mỹ nhân, Sa Châu tuy rằng bị chiếm đóng, còn giữ tước vị triều đình, độ tôn quý

không

phải

một

người bình thường có thể so được, dẫn

một

đám thiếu niên xinh đẹp từ

trên

lầu

đi

xuống dưới. Diệp Tuệ mang theo tùy tùng nhà mình hướng

trên

lầu mà

đi, vừa lúc đối đầu, Tây Lâm Huyện chủ dùng khóe mắt đảo qua, từ trong lỗ mũi phát ra

một

cái hừ

nhẹ, thập phần khinh thường.

Diệp Tuệ ngẩn ra, nhớ tới Vương Tiểu Nha

nói

Tây Lâm Huyện chủ chào hỏi đều là dùng hừ, là tính tình cho phép, hay là tự mình bành trướng, mắt cao hơn đầu?

Diệp Tuệ

không

phải người thích gây

sự, tránh ra bên cạnh, để đối phương qua trước.

Nếu

không

có chuyện kế tiếp phát sinh,

thì

sẽ

không

có ngày sau rất nhiều rắc rối.

đang

lúc Tây Lâm Huyện chủ và Diệp Tuệ bên người

đi

qua, đột nhiên nghe được

một

tiếng khóc kêu: “Sư tổ mẫu, mau cứu ta.”

Mặc Kỳ kinh hô

một

tiếng: “Tại sao lại là Phát Tài.”

Diệp Tuệ nhìn thấy

một

tiểu tuấn nam

trên

mặt bôi phấn, ăn mặc

mộtthân màu hồng, đúng là Phát Tài đồ đệ của Chu Tầm

không

sai,

đi

lên hai bước, lôi

hắn

từ đội hình ra, cười trộm

nói: “Nhìn ngươi trang điểm thế này, ta còn tưởng rằng ca nhi từ lâu tử chạy ra. Ta hỏi ngươi tại sao

không

cùng sư phụ ngươi thành

thật

học tập võ công, lại tìm nơi khoe khoang phong tình hả?”

Phát Tài giống như từ

trên

pháp trường đột nhiên có được miễn tử lệnh, mừng mừng tủi tủi, dậm chân

nói: “Sư tổ mẫu, ta bị cướp sắc,yêu

mị phía trước kia chết sống muốn ta làm trai lơ cho ả, người phải cứu ta.”

yêu

mị, vậy mà lại tuyệt đối phù hợp với Tây Lâm Huyện chủ! Diệp Tuệ buồn cười.

Bị Phát Tài nháo

một

phen, đội ngũ

đang

đi

xuống thang lầu phải dừng lại, Tây Lâm Huyện chủ khinh miệt liếc mắt nhìn

một

cái: “Từ đâu ra nữ nhân hạ tiện, dám lôi kéo trai lơ của bổn huyện chủ.”

Nữ nhân hạ tiện? Diệp Tuệ đôi mắt lóe lên

một

chút, lạnh lùng

nói: “Các hạ

thật

đúng là thích đổi trắng thay đen, muốn

nói

đến hạ tiện,không

ai so qua ngươi đâu?”

Tây Lâm Huyện chủ đôi mắt bắn ra

một

tia băng hàn: “Đem nữ nhân dĩ hạ phạm thượng này dùng loạn côn đánh chết cho bổn huyện chủ.”

Ả quen kiêu ngạo, năm trước

trên

yến hội có gặp mặt Diệp Tuệ qua, nhưng cách lâu như vậy sớm

đã

quên, cho dù nhớ

rõ, cũng

không

cho rằng đối phương có thể so sánh cao quý với ả.

Sở Vương thân phận thần bí, càng

không

phải ả

một

huyện chủ

nhỏ

có thể biết được.

Trong đội ngũ của Tây Lâm Huyện chủ bước

đi

ra mấy tên đả thủ cầm trong tay song thiếc côn,

không

nói

hai lời giơ côn lên… Diệp Tuệ cho dù có chỗ để dựa vào, nhưng thấy bọn họ hùng hổ còn cảm thấy sợ hãi, vừa lui về phía sau, vừa kêu: “Lão Thập, Lão Thập Nhất, các ngươi mau tới

đi.”

Kỳ

thật

không

cần nàng kêu, hai người

đã

sớm

đi

vào bên cạnh người, thấy nàng nguy hiểm, tay rút trường kiếm từ bên hông ra khỏi vỏ, chỉ thấy hàn quang lóe lên, mấy đả thủ đều ăn

một

kiếm, lại bị Lão Thập cùng Lão Thập Nhất đá cho mỗi người

một

cước, lăn đến phía dưới thang lầu.

Vẫn là thủ hạ lưu tình,

không

muốn ở trước mặt Diệp Tuệ động thủ gϊếŧ người, bằng

không

một

kiếm

đi

xuống, sao có thể bị thương đơn giản như vậy.

Trong đại sảnh khách nhân còn

đang

ăn cơm thấy động đao kiếm, có người bị thương, đều sợ tới mức ném chiếc đũa, tán loạn như ong vỡ tổ chạy ra khỏi tửu lầu.

Chủ quán tiền đồ ăn cũng chưa thu được, gấp đến độ liên tục dậm chân, nhưng

không

có can đảm lại đây ngăn cản người đánh nhau.

Tây Lâm Huyện chủ sắc mặt xanh mét, cả giận

nói

với thị vệ của Diệp Tuệ: “Các ngươi

thật

lớn gan chó, biết lai lịch bổn huyện chủ

không?”

Lão Thập Nhất là

một

người kén ăn, khinh miệt

nói: “Bổn đại gia biết ngươi là chó nhà có tang ở Sa Châu chạy nạn tới đây, xin khuyên ngươi

một

câu, địa giới Bình Châu

không

phải là Sa Châu của ngươi, nếu cả nhà ngươi

không

thành thành

thật

thật, lập tức lăn trở về quê quán Sa Châu của ngươi.”

Tây Lâm Huyện chủ trách mắng: “Tiện dân lớn mật, bổn huyện chủ là vị hôn thê của Vương Tri châu, đợi lát nữa gặp quan, chắc chắn đều đem các ngươi vứt vào đại lao

đi.”

“Vương Tri châu!” Lão Thập Nhất phát cuồng cười to: “Ta sợ quá à!”

Phát Tài vừa ra nhiều ngày ác khí, hì hì cười: “yêu

mị, ta cũng sợ quá à!”

Tây Lâm Huyện chủ mắt mày trừng lớn: “Tiểu lẳиɠ ɭơ vong ân phụ nghĩa, bổn huyện chủ cứu ngươi từ Xuân Hi Uyển ra,

không

phải để ngươi lấy oán trả ơn.”

“Ai cần ngươi cứu, nếu

không

phải ngươi nhiều chuyện, ta sớm từ Xuân Hi Uyển chạy trốn, ở trước mặt ngươi cái gì cũng phải nghe ngươi,

không

bồi ngủ

thì

bị đánh, chạy trốn bị bắt trở về còn phải chịu hình, ngươi cho ta là có bệnh hả,

yêu

mị chết bầm!”

“Tiểu đề tử tìm đường chết, đợi lát nữa đem ngươi bắt lại cắt đầu lưỡi, khỏi cho ngươi

nói

bậy.” Tây Lâm Huyện chủ nghiến răng nghiến lợi, cố tình mắng chửi cũng theo

không

kịp Phát Tài, đánh nhau lại so ra kém hai tên thị vệ.

“yêu

mị chết bầm, gia gia ngươi Phát Tài biết ngươi là loại người nhìn thấy nam nhân như heo mẹ động dục.”

Tây Lâm Huyện chủ vừa tức vừa giận, ánh mắt trừng trừng nhìn

trênmặt Diệp Tuệ, thiếu điều muốn trừng ra

một

cái lỗ thủng.

Diệp Tuệ vừa nghe thấy có huyền cơ: “Phát Tài, ngươi

không

có việc gì chạy tới lâu tử làm ca nhi sao, có phải ngứa da hay

không, xem ta cónói

cho sư phụ ngươi phạt ngươi

đi

ăn năn nhai diện bích vài ba năm hay

không?” Phát Tài khẩn trương lên, kêu trời ủy khuất

nói: “khôngphải đâu Sư tổ mẫu, ta là bị người hãm hại.”

Diệp Tuệ xụ mặt: “Ngươi

không

phải có võ công sao?



ràng cùng sư phụ ngươi học bản lĩnh, ngươi tay chân để làm gì, mất hết mặt sư môn chúng ta, ngươi

nói

đúng

không?” Nàng đối với năm trước ở mỹ nhân phường bị

hắn

bán đứng,

hiện

tại hòa nhau

một

một, trong lòng đắc ý.

Cho nên

nói, xin khuyên các nam nhân ngàn vạn

không

cần đắc tội nữ nhân, bằng

không

ngươi có còn dễ chịu.

Phát Tài vội vàng khom lưng chắp tay thi lễ: “Sư tổ mẫu, ta truyền tin cho sư môn,

không

cẩn thận bị bọn buôn người hạ dược, vốn dĩ tính toán khi bị bán vào Xuân Hi Uyển

thì

chờ dược tan

sẽ

bỏ chạy

đi

tới, ai ngờ gặp được

yêu

mị dạo nhà thổ, đem ta đoạt

đi, quá là xui xẻo, nếukhông

phải liều mạng phản kháng liền thất trinh, Mã Thúy Hoa đầu thôn tây nhà ta còn phải đợi năm sau qua cửa! Sính lễ đều đưa qua rồi, cha ta nương ta biết ta thiếu chút nữa bị

yêu

mị dáng họa cònkhông

đem ta dìm xuống sông.”

Diệp Tuệ buồn cười, nhưng mặt vẫn căng thẳng, ra vẻ nghiêm túc.

Tây Lâm Huyện chủ bị

hắn

mỗi chút mỗi kêu

một

tiếng

yêu

mị vô cùng tức giận, vừa đúng lúc có vài bộ khoái tuần tra trong thành nghe đến có người đánh nhau, tiến vào tửu lầu, thấy dưới thang lầu đầy máu tươi, có hai hạ nhân bị thương nằm

trên

mặt đất.

Bọn bộ khoái lấy ra uy phong ngày thường ức hϊếp bá tánh, quát: “Là ai ra tay đả thương người, nhanh đứng ra.”

Lão Thập Nhất nghênh ngang

đi

qua, nâng lên

một

chân, nhằm thẳng trước bụng bộ khoái đá

một

cước, đá đến nỗi người nọ ngã chỏng vó hình chữ X.

hắn

đá xong, búng búng mặt giày, nhíu mày

nói: “Thứ gì đâu, có mỗi kiện quần áo cũng

không

biết thay cho sạch

sẽ, làm hại lão tử đều làm dơ giày.”

Bình Châu thời cuộc

không

tốt, thu nhập từ thuế phần lớn quan phủ dùng để mua quân dụng vật tư, cùng chiêu mộ quân đội, nơi nào còn cố gắng cấp cho bộ khoái đổi trang phục, đừng

nói

không

có mặc, cả bổng lộc cũng ngừng phát mấy tháng, nếu

không

phải thường thường lên phố bắt nạt dân chúng, trong nhà lão bà hài tử

đã

sớm uống gió Tây Bắc. Vừa rồi ở

trên

phố tuần tra, nghe đến đó có người náo loạn, tưởng nhân cơ hội vớt chút của tốt,

không

nghĩ vừa tiến đến liền ăn đòn.

Mấy bộ khoái khác đều rút đao ra, vây lại đây, nhưng sao có thể là đối thủ hai thị vệ, bị bọn họ đấm đá mấy chiêu quyền cước đến quỳ rạptrên

mặt đất, bò

không

đứng dậy nỗi.

Tây Lâm Huyện chủ mắng: “một

đám phế vật vô dụng, phải sớm biết rằng địa giới Bình Châu ‘chuyên khai quật ba ba’ (**chắc là

một

thành ngữ miệt thị gì đó**).”

Diệp Tuệ sắc mặt hơi đổi, trào phúng

nói: “Sa Châu đúng là xuất tinhanh, còn

không

phải khi người Đột Quyết ở trước mặt đều biến thành tôn tử, Bình Châu lại

không

tốt, còn có thể cho ngươi miếng cơm ăn,không

để ngươi đói chết.”

Tây Lâm Huyện chủ thay đổi sắc mặt: “Bổn huyện chủ là quý tộc Dĩnh Đường Quốc, ăn triều đình, dùng triều đình, ngươi là tiện dân hiểu được cái gì?”

“Ăn triều đình, dùng triều đình, thực quân chi lộc phân quân chi ưu (**ăn lộc vua phải vì vua phân ưu**), đáng tiếc có mấy người vĩnh viễn

không

hiểu đến đạo lý này, thời điểm mấu chốt chỉ nghĩ bảo toàn chính mình đầu tiên, làm bá tánh cả tòa thành trở thành quỷ do người Đột Quyết gϊếŧ. Hơn mười vạn bá tánh, chỉ thiếu niên hài tử thôi

đã

có vài vạn, nghe

nói

bị cắt lấy đầu thi thể vận chuyển ra ngoài thành có hơn nửa tháng.” Diệp Tuệ càng

nói

càng tức, lạnh lùng nhìn đối phương: “Vì sao bị chết

không

phải ngu xuẩn nhà ngươi, mà là những bá tánh vô tội đó?”

“một

đám tiện dân thôi, có thể giá trị bao nhiêu?” Tây Lâm Huyện chủ sắc mặt khẽ biến, nhưng vẫn mạnh miệng.

Diệp Tuệ

đi

lên trước,

một

bạt tai đánh liền, chỉ nghe được

một

tiếng bang vang lên, Tây Lâm Huyện chủ

trên

má xuất

hiện

dấu vết năm ngón tay bắt mắt.

“Ngươi dám đánh ta, con tiện dân này!” Tây Lâm Huyện chủ cả giậnnói, lớn như vậy cũng chưa từng chịu qua cái này, đoạt lấy Đại Khảm Đao của tùy tùng bổ vào đầu Diệp Tuệ

một

đao… Lão Thập Nhất làm sao có thể để ả đắc thủ,

không

chờ đao tới,

một

chiêu tay

không

chụp lấy cánh tay cầm đao của Tây Lâm Huyện chủ, dùng sức

một

chút, chỉ nghe rắc rắc hai tiếng, xương cổ tay Tây Lâm Huyện chủ gãy vài đoạn.

A! Tây Lâm Huyện chủ đau đến

không

có sức lực để kêu, sắc mặt xám trắng, chỉ vào Diệp Tuệ

nói: “Ta nhất định

sẽ

gϊếŧ ngươi.” Ả bị các tùy tùng ôm lấy, mấy hạ nhân này ngày thường bồi chủ tử lên giường đều là hảo thủ (**play boy, tay chơi giỏi**), đánh nhau lại

không

nên chuyện, xem chủ tử ăn đòn, ngơ ngẩng

không

dám lại đây.

Diệp Tuệ đối với nữ nhân này nhìn lâu

một

chút đều cảm thấy ghê tởm, ra tửu lầu, lập tức lên xe ngựa.

Phát Tài

đi

ở cuối cùng, về phía tây lâm huyện chủ khinh khi phun ramột

ngụm nước bọt.

Trở lại trong phủ Hoàng Phủ, Diệp Tuệ buồn bực hồi lâu, mặc kệ cho ai bên ngoài lo lắng, trong lòng thấy

không

thoải mái, tắm xong, thu thập sạch

sẽ, tựa vào

trên

giường mỹ nhân chợp mắt, Mặc Kỳ phân phó ngự trù tỉ mỉ chuẩn bị đồ ăn cũng

không

ăn

một

miếng. Qua

một

hồi, tâm tình tốt hơn, sai bà vυ" ôm Hằng Đình lại đây, đùa chơi

một

trận, dỗ ngủ, lại cho bà vυ" ôm trở về.

Tới buổi tối, Hoàng Phủ Trạch Đoan trở về, mới vừa

đi

vào phòng khách, Lão Thập Nhất liếc mắt ra hiệu, nghênh đón

đi

qua, kể lại hết thảy chuyện phát sinh ở tửu lầu.

hắn

nghe xong sắc mặt

âm

trầm, dám khi dễ người nhà của mình, Tây Lâm Huyện chủ này tuyệt đối

không

thể tha

nhẹ, nếu từ trước còn cố kỵ Sa Châu vương mười vạn binh mã, nhưng

hiện

giờ trong mắt

hắncòn

không

bằng

một

Bách Phu Trưởng hữu dụng.

“Làm sao vậy, nương tử

không

thoải mái à?” Hoàng Phủ Trạch Đoan

đivào phòng ngủ, cởi giày, dẫm lên

trên

thảm.

Diệp Tuệ

đi

qua, cởϊ áσ

trên

cho

hắn, tiếp đón nước ấm Mặc Kỳ bưng tới, dùng khăn lông thấm nước, lau

đi

mồ hôi cả ngày chảy ra, lại gầnnói: “không

có gì là

không

thoải mái, hôm nay

đi

ra ngoài chơi

mộttrận, có chút mệt.”

Hoàng Phủ Trạch Đoan đem khăn lông trong tay nàng tiếp nhận lại, đưa cho Mặc Kỳ, cho

hắn

bưng chậu nước rời

đi.

“Đừng lau, đợi lát nữa vi phu muốn bồi nàng tắm rửa.”

“Nhưng mà ta tối hôm qua

đã

rất mệt.” Diệp Tuệ nghĩ đến tối hôm qua điên cuồng, thân mình hơi hơi nóng lên, đột nhiên thân mình

nhẹbổng, thế là bị

hắn

hai tay ôm ngang bế lên, nàng vội vàng ôm cổ

hắn, kêu lên: “Mau buông ta xuống,

đã

nói

rất mệt.”

“Ha ha, nương tử nàng hiểu sai, vi phu chỉ

nói

tắm rửa, chứ chưa có ý khác, nàng sao lại đầu óc ngập ý tưởng kỳ quái vậy?”

Hoàng Phủ Trạch Đoan

đi

vài bước, đem nàng đặt ở

trên

giường gỗ lớn khắc hoa,

trên

giường trải gấm vóc đỏ thẫm tinh xảo cùng làn da tuyết trắng của nàng hình thành màu sắc vô cùng đối lập.

hắn

càng xem càng thích, vài cái lột toàn bộ quần áo nàng, Diệp Tuệ trách mắng: “Còn

nói

ta loạn tưởng, còn chàng

đang

làm gì?”

“thật

ra khi nương tử tắm xong, hương vị thực thoải mái thanh tân đó.” Hoàng Phủ Trạch Đoan đem quần của mình cởi

đi, xoay người lấy khăn lông ướt vừa rồi, đưa tới tay nàng. Lại nắm lấy

một

tay

nhỏ

khác của nàng đặt ở giữa háng mình, hắc hắc cười: “Vi phu

hiện

tại

khôngmuốn

đi

tắm rửa, nương tử lau lau cho ta

đi!”

Diệp Tuệ bắt lấy đồ vật kia của

hắn

dùng sức nhéo

một

chút, Hoàng Phủ Trạch Đoan kêu lên: “Vi phu cảnh cáo nàng, vạn nhất véo thành thái giám xem ai bồi nàng làm chuyện đó?”

Diệp Tuệ

một

tay cầm,

một

tay dùng khăn lông lau cho

hắn, hừ lạnh: “Chàng cho rằng

trên

đời này chỉ có mình chàng là nam nhân sao, đừng quên chàng chỉ là sườn phu, chính phu quân của ta là Tần đại ca, chàng có thể làm, chàng ấy chẳng lẽ

không

thể làm, lại

nói

còn có Mặc Kỳ.”

Còn có Lão Thập cùng Lão Thập Nhất! Hoàng Phủ Trạch Đoan ở trong lòng mặc niệm, so sánh với mẫu hậu, thê tử xem như ít nam nhân, miễn cưỡng chấp nhận, may mắn trong hoàng cung dưỡng

một

đám thái giám.

trên

đời nam nhiều nữ thiếu, cơ hồ là mười so

một, đại tỷ Bảo Hoa Công chúa có mấy chục gã hôn phu, đó là phần có danh phận, tính luôn

không

danh phận trai lơ liền có hơn

một

trăm.

hắn

đưa cái hông về phía trước

một

cái, dùng bộ phận

đã

lau khô ma xát

trên

mặt nàng,

một

cây

thật

dài tiếp xúc

trên

gò má non mềm, mang đến kí©h thí©ɧ khó có thể hình dung, dùng đầu tròn vẽ lên mí mắt, chóp mũi, cuối cùng dừng lại ở môi,

hắn

lại đâm phía trước

mộtchút, mở miệng nàng,

đi

vào sâu bên trong…

“Ưm!”

hắn

sảng khoái kêu lên,

trên

mặt thoáng biểu lộ sung sướиɠ,trên

người từng đợt khoái ý giống điện lưu tê dại chạy qua, qua

mộthồi, bụng dưới đẫy mạnh

một

cái làm nam căn vọt sâu vào trong, đột nhiên giống như núi lửa

đang

bùng nổ, kɧoáı ©ảʍ từ khắp nơi

khôngngừng khuếch tán lan tràn,

không

tự chủ được, phát ra tiếng rên

âm

ỉ bên trong cổ họng nghe

thật

cuồng loạn.

hắn

thở dốc vài tiếng, từ miệng nàng rút nam căn ra, lại dường nhưkhông

thỏa mãn tiếp tục dùng nó lau lau

trên

mặt nàng mấy cái.

Diệp Tuệ vươn cái lưỡi liếʍ môi, đôi mắt sáng lấp lánh, đứng dậy ôm cổ

hắn, dịu dàng

nói: “Tướng công, chàng nếm thử.” Nàng hôn

hắn, Hoàng Phủ Trạch Đoan nhăn mày, nhưng thực mau lại giãn ra, ôm chặt thê tử, càng hôn càng sâu.

Diệp Tuệ bỗng nhiên trút toàn bộ tϊиɧ ɖϊ©h͙ cất giữ trong miệng mình sang miệng

hắn. Nàng vịn chặt đầu

hắn

xuống dưới

không

cho thoát miệng ra. Mãi đến khi chắc chắn

hắn

đã

nuốt hết mới dừng lại.

Hoàng Phủ Trạch Đoan thiếu chút nữa ói trở ra, lập tức buông nàng, vội với tay lấy bình trà

trên

bàn bên cạnh rót trực tiếp vào miệng.

hắnánh mắt trở nên nguy hiểm

nói: “Tiểu hài tử nàng chơi giỏi lắm, xem đêm nay ta thu thập nàng như thế nào cũng đừng khóc xin tha.”

Vừa lúc đó có tiếng gõ cửa vang lên, tiếng Mặc Kỳ từ bên ngoài: “côgia, điểm tâm ngài phân phó phòng bếp

đã

chuẩn bị xong, có thể mang vào hay

không?”

Hoàng Phủ Trạch Đoan nhàn nhạt “Ngươi tiến vào

đi.” Diệp Tuệ theo phản xạ chui vào trong chăn bị Hoàng Phủ Trạch Đoan kéo ra lại.

hắnbế nàng lên, xoay người ngồi xuống giường, ôm nàng từ sau sống lưng, để nàng ngồi

trên

đùi

hắn

cùng lúc xuyên

thật

mạnh nam căn vào hoa huy*t lúc này cũng

đã

ướt nhẹp của nàng. A! Nàng hét ầm lên, tính vùng ra

đã

bị hai tay

hắn

cứng rắn ôm chặt lấy.

Mặc Kỳ vừa vào

đã

nhìn thấy hết

một

màng này,

hắn

ngây ngẩn cả người, lại như

không

có gì bước vào để khay điểm tâm lên bàn bên cạnh.

hắn

mắt

không

dám nhìn nhưng tai vẫn nghe được tiếng kêu đau của Diệp Tuệ dần chuyển sang rên rĩ khoái ý.

hắn

toàn thân cứng đờ

một

lúc, rồi xoay người hành lễ định bước ra. Hoàng Phủ Trạch Đoan hơi thở nặng nề, nén tiếng rên trong miệng, khàn khàn

nói: “Ngươi

không

cần lui, giúp ta bồi nàng ăn là được. Ưʍ...”

“Tướng công?” Diệp Tuệ kêu lên

một

tiếng

thật

cao.

Hoàng Phủ Trạch Đoan vòng hai tay phía trước vừa ôm hạ thân nàng cử động

không

ngừng, vừa đứt quảng

nói: “Ưm… điểm tâm rất… ngon, chỉ làm cho mình nàng. Nương tử… ngoan, để cho Mặc Kỳ đút đồ ăn cho nàng…”

Việc này chưa từng có như vậy xảy ra, Diệp Tuệ

không

thể chấp nhận. Mặc Kỳ có mặt khi nàng cùng lão công hành phòng là việc bình thường, nhưng nàng

không

thể để Mặc Kỳ bồi ăn lúc này.

thật

sự

rất quái dị. Diệp Tuệ lại cử động muốn thoát ra liền bị nhị lão công dùng ngón tay nhéo mạnh vào

một

viên đỉnh hồng.

“Á!” Diệp Tuệ và Hoàng Phủ Trạch Đoan cùng kêu to lên. Diệp Tuệ là vì bị đau, nhưng hoa huy*t nàng vô thức khép chặt xiết mạnh lên nam căn Hoàng Phủ Trạch Đoan, khiến

hắn

sung sướиɠ phát điên

khôngngừng rên rĩ “A… Quá chặt... nàng xiết ta … ưʍ...muốn mệnh… Ngoan… ta

không

muốn đau nàng...”

nói

xong buông ra ngực nàng, mắt nhìn Mặc Kỳ ra hiệu. Mặc Kỳ xem xong

thật

sự

hoảng sợ, nếukhông

nhanh bồi tiểu thư ăn nàng

sẽ

thật

sự

bị bóp chết sao.

hắn

thậtnhanh bước tới bên bàn, cầm lấy

một

miếng bánh hoa quế.

hắn

quỳ trước mặt nàng, nhìn đôi mắt nàng

đang

khép hờ, run run đưa bánh lên miệng nàng.

“Tiểu thư, người ăn

đi,

không

sao mà, nô tài rất thích nhìn người ăn lúc này.” Nàng mở mắt nhìn

hắn

quỳ trước mặt, gần đến nỗi nàng có thể nghe tiếng thở nặng nề của

hắn. Nhị lão công

thật

tinh quái, trò này cũng nghĩ ra được mà trừng phạt nàng. Được, vậy nàng

sẽ

chơi cùng

hắn

một

phen. Nàng mở miệng

yêu

kiều ngậm lấy bánh từ trong tay Mặc Kỳ, nhắm mắt chậm chậm nhai, dưới hoa huy*t cũng

khôngngừng ngậm nuốt nam căn Hoàng Phủ Trạch Đoan. Cảm giác bên dưới cũng

không

phải quá tệ.

Nàng mở mắt thấy Mặc Kỳ

đã

lại đưa đến cái bánh thứ hai, nàngkhông

tiếp nhận bánh,

nói: “Mặc Kỳ dùng miệng

đi!” Mặc Kỳ thoáng kinh ngạc, rất nhanh hiểu ra, dùng đầu gối di chuyển cả người vào giữa hai chân nàng

đang

bị tay Hoàng Phủ Trạch Đoan mở lớn.

hắnngậm nửa cái bánh trong miệng rồi đút vào miệng nàng. Mặc Kỳ quỳ nên có chút thấp so với nàng, Diệp Tuệ hai tay ôm đầu Mặc Kỳ, cúi đầu ngậm nửa cái bánh

trên

miệng

hắn, cùng lúc mυ"ŧ

nhẹ

lấy môi

hắn. Mặc Kỳ vui mừng vụng về dùng đầu lưỡi vươn vào trong miệng nàng.thật

ngọt!

Hoàng Phủ Trạch Đoan

không

ngờ tới nàng lại làm như vậy, nhất thời cũng

không

biết làm sao. Nàng tinh ranh đến trình độ này sao có thể là tiểu hài tử.

hắn

vừa tức, vừa buồn cười hành động trẻ con của nàng, nhưng bên dưới lại bị kí©h thí©ɧ nên bất giác luật động mạnh hơn. Kɧoáı ©ảʍ trào dâng cuồng cuộng như nước lũ. Cử động mạnh mẽ củahắn

làm Diệp Tuệ và Mặc Kỳ

không

thể

không

rời môi ra.

Mặc Kỳ nhìn ngắm ngay trước mắt

một

đôi đẫy đà tuyết trắng của nàng vì động mạnh mà run rẫy,

không

khác gì

đang

mời gọi

hắn.

hắncầm lòng

không

đậu muốn hôn

đi

xuống. Nhưng là nghĩ đến sữa của tiểu chủ nhân ở bên trong nên chỉ ngây ngẩn nhìn, ánh mắt

không

dấu nỗi khao khát.

Diệp Tuệ ngửa đầu rên lên

thật

to. Cảm giác bồng bềnh kéo đến, nhưng cơn cực hạn lại

ẩn

nấp

không

đến,

thật

khó chịu. Nàng bản năng duỗi tay ấn đầu Mặc Kỳ xuống dưới hạ thân. Mặc Kỳ hiểu ý

mộtđường hôn xuống, đến nơi hai bộ phận

đang

tiếp xúc

thì

dừng lại.

hắnhơi dùng lực mυ"ŧ hút nhụy hoa của nàng. Răng lưỡi

không

ngừng cọ sát lên điểm mẫn cảm.

Diệp Tuệ sung sướиɠ đến nỗi ý nghĩ muốn chọc tức nhị lão công

đã

bị nàng ném ra sau đầu. Cao trào phút chốc ập đến làm nàng muốn hét lên, toàn thân căng cứng đón nhận kɧoáı ©ảʍ ngất ngây. Sau đó xụi lơ tựa sát trong lòng Hoàng Phủ Trạch Đoan.

Hoàng Phủ Trạch Đoan ngừng cử động, Mặc Kỳ liếʍ mυ"ŧ dòng ái dịch của nàng theo nam căn Hoàng Phủ Trạch Đoan chảy ra. Diệp Tuệ cảm thấy

không

có Tần Vũ Hàng ở đây nhưng có Mặc Kỳ cũng

không

tệ. Hành phòng ba người từ lúc mang thai tới giờ

đã

lâu nàng chưa được hưởng thụ lại. Nàng đưa tay mò mẫm xuống hông Mặc Kỳ ý muốn cởi y phục

hắn, lại lần nữa cảm nhận xích sắt, biết

hắn

vẫn còn mang đai trinh tiết, cơ hồ hơi thất vọng. Mặc Kỳ dừng lại động tác, mắt nhìn nàng ngượng ngùng,

nhỏ

giọng gọi: “Tiểu thư…”

Hoàng Phủ Trạch Đoan biết ý đồ trừng phạt nàng

đã

không

thành, Mặc Kỳ lại vẫn

không

thể bồi nàng lúc này, nên

nói

với Mặc Kỳ: “Ngươi ra ngoài,

không

được phân phó

không

cho phép lại vào”

Mặc Kỳ đứng dậy hành lễ rồi hơi ủy khuất bước ra.

Hoàng Phủ Trạch Đoan rút nam căn ra, bế nàng nằm lên

trên

giường, nhưng Diệp Tuệ thân thể rã rời, mắt

đã

sớm

không

mở ra nỗi, tùy ýhắn

muốn làm cái gì, vừa dính giường

đã

ngủ.

Tác giả có lời muốn

nói: V lúc sau

không

dám nhiều viết thịt, lo lắng bị cử báo, cho nên V sau

không

có nguyên văn, cấp thân nhóm phát đều là từ trước thịt.

không

ít thân hòm thư địa chỉ sai lầm, bưu kiện

không

thể đưa đạt, muốn thịt

nói, có thể lại lưu hòm thư, chỉ là

không

cần lại viết sai rồi nga, ta

sẽ

một

lần nữa phát quá khứ