Chương 49

Lý Vĩ Thần đối với bộ ngực nàng phá lệ lưu luyến, tham lam hôn mυ"ŧ, thỏa thích hút chất mật ngọt bên trong, nhưng lượng mật ít vô cùng, lại đổi qua hút bên kia, cũng

không

thỏa mãn,

hắn

không

cam lòng cắnnhẹ

một

cái, đôi mắt lộ ra tia mê hoặc. Truyền đến tiếng nàng khán nghị chỉ trích.

hắn

dùng thanh

âm

khàn khàn ở bên tai nàng

nói: “Tuệ nhi, ta thích hương vị

trên

người của nàng.” Hàm răng khép lại, lại là cắn

một

ngụm.

“Chàng làm cái gì vậy?” Diệp Tuệ tức giận đánh

hắn

vài cái, giữ chặt đầu của

hắn

đẩy ra bên ngoài.

Lý Vĩ Thần dường như

không

có dây thần kinh đau đớn, môi dời

đi, nhìn bộ ngực nàng dụ hoặc, hai điểm đỏ hồng ướŧ áŧ mê người vô cùng, nhịn

không

được ánh mắt nóng lên, đem vùi đầu ở bên

trên

tiếp tục hôn cho thỏa thích.

“Ưm……” Diệp Tuệ thở gấp, rũ mắt nhìn đầu nam nhân trước ngực, vì sao

hắn

còn lo hôn nơi này của nàng,

không

biết nàng lúc này có bao nhiêu khó chịu sao? Nàng quá khát vọng

hắn

có thể giải

đi

khô nóng trong cơ thể nàng, tuy rằng trước đây, nàng

không

phải

một

lần cảm thụ qua chuyện ân ái nam nữ.

Nhưng nàng cũng có ngại ngùng, để nàng ở trước mặt

hắn

chủ động, tựa hồ có chút e lệ như vậy. Thấp giọng hỏi: “Chàng

thật

là xấu, nếu là quá đói, muốn ăn cái gì, bên kia

không

phải có đồ ăn sao?”

hắn

nghe vậy ngừng

một

chút, cười

nhẹ

nói: “Tuệ nhi chính là đồ ăn phi thường mỹ vị.”

“Ai, chàng này?” Vì sao vẫn còn mυ"ŧ. Diệp Huệ có chút bực bội, mặc kệ, hơi hơi dời

đi

thân mình, đưa tay đặt ở

trên

da thịt

hắn

vuốt ve.

Cổ đại quần áo thực rộng thùng thình, dễ bề cho nàng cử động, ngại lưng quần vướng víu,

một

tay mở lưng quần, tay kia ở bên trong rất nhanh tìm được vật thể cứng rắn nóng bỏng, dùng tay

nhỏ

nhẹ

nhàng xoa nắn sau đó dùng ngón trỏ và ngón giữa dời xuống, tìm được hai đại cầu đùa giỡn, vừa nhu vừa mị tận tình đùa bỡn mị lực nam nhân của

hắn, làm trong

hắn

bốc lên lên

một

ngọn lửa đam mê.

Hồng mai tuy rằng thơm ngọt mỹ diệu, nhưng cảm giác từ tay nàng mang đến chiếm cứ toàn bộ lực chú ý của

hắn.

Môi

hắn

từ bộ ngực nàng dời

đi, cảm thấy

trên

người mình quần áo quá vướng bận, toàn bộ cởi bỏ

đi. Vừa nhìn thấy,

không

khỏi lắp bắp kinh hãi, lần đầu tiên trong đời, nhìn thấy nam căn chính mình, hình dạng hiên ngang ngẩng cao đầu như vậy, gân xanh quấn quanh dũng mãnh, mũi nhọn

trên

đầu tròn ứa ra giọt chất lỏng.

Nàng hai tay còn

đang

đùa bỡn, xoa nắn, thấy nó trướng càng lúc càng lớn,

hắn

gian nan thở hổn hển, trong thân thể ngọn lửa càng lúc càng mạnh, càng lúc càng tê ngứa, gần giống có vô số con kiến ở bên trong

đang

bò, dục niệm mãnh liệt

không

được giải thoát, cơ hồ bức điên

hắn

rồi.

hắn



một

ý niệm, đó là cởi hết nàng, hung hăng muốn nàng.

Nâng lên cánh tay

không

bị thương thăm dò dưới làn váy hồng nhạt của nàng, vươn vào trong tiết khố……

hắn

dò ra được, hai ngón tay thâm nhập vào sâu bên trong, quá nóng, quá chặt.

hắn

hơi hơi híp mắt, giọng

nói

và hô hấp tựa như tạm dừng, trước mắt tất cả đều là mị thái của nàng, vừa khó chịu, rồi lại vừa tràn đầy vui sướиɠ dâng trào.

“Đau!” Nàng nhíu nhíu mi, biết

hắn

không

có kinh nghiệm, thấp giọngnói: “Chàng đừng lộn xộn, để cho ta tới.”

“Cho ta nhìn xem nó, ta muốn nhìn của nàng

một

chút.”

hắn

cũng rấtnhỏ

tiếng, lo lắng thủ vệ bên ngoài lều chiên nghe được.

“Nhưng mà thương thế của chàng còn chưa có lành, như vậy có đượckhông?”

Từ trước nghe

nói

qua rất nhiều lần, người bị thương

không

thể hành phòng,

sẽ

tăng thêm thương thế. Nàng kiếp trước có

một

đồng

sự

nam bị tai nạn xe cộ bị thương phải vào bệnh viện, nhưng bạn

gái

xinh đẹp đến thăm

hắn, liền nhịn

không

được, đêm khuya tĩnh lặng ôm nhau cùng làm

một

hồi, nhưng ngày thứ hai phát

hiện

một

chân bị sưng lên.

“không

bị thương đến xương cốt, lại

nói

đều

đã

vài ngày,

không

đau giống mấy ngày hôm trước như vậy.”

hắn

sợ bị cự tuyệt, vội vàng giải thích, ngón tay

không

ngừng động, đùa bỡn nàng,

đi

vào sâu bên trong tìm tòi, đầu ngón tay xoay tròn…… Nhìn trong mắt nàng tình ý, biết nàng là thích. Ngón tay

hắn

liên tục động, tìm được

một

mãnh thịt non bên ngoài, hai ngón tay kẹp lại, muốn lôi kéo ra.

“Đau…… Đừng chạm vào……” Nàng đau đến cong người, trời ơi, chỗ đó là khí quan trong cơ thể nàng.

“Được, ta

không

chạm vào,

sẽ

không

làm nàng đau, bảo bối của ta,

thìra nữ nhân là cái hình dạng này, hoàn toàn

không

giống với nam nhân,thật

làm người điên cuồng.”

hắn

trong miệng nhắc

đi

nhắc lại

khôngchạm vào, nhưng thay đổi thủ pháp, đầu ngón tay lại tiếp tục vuốt ve bên trong, xoay tròn xoa nắn, cảm thụ lĩnh vực

hắn

chưa bao giờ thăm dò qua.

“Ưm!” Nàng than

nhẹ, cắn răng

nói

với

hắn: “Đến sau màn

đi, nơi nàykhông

được.” Nơi này dễ dàng bị người nhìn thấy, chỉ cần vén

nhẹ

rèm cửa là người Đột Quyết đứng gác bên ngoài có thể phát

hiện.

hắn

bế nàng lên,

đi

vào phòng trong, buông màn che, ánh sáng tối sầm xuống, nhưng

không

ảnh hưởng đến thị lực.

“Tuệ nhi, ta

nói

rồi, muốn nhìn nàng.” Lý Vĩ Thần vừa

nói

vừa động thủ cởi

đi

váy nàng, đẩy ra hai chân nàng, xem xét cánh hoa của nàng …… Đầu ong

một

tiếng: “Đẹp quá!”

hắn

để ngón tay ấn ở bên

trên,

nhẹnhàng khảy, mê hoặc

nói: “Tuệ nhi,

thì

ra nơi này cũng có chất lỏng,không

biết là hương vị gì, ta muốn nếm thử……”

hắn

không

đợi nàng trả lời, nhấc lên hai cái đùi ngọc, bộ vị đẹp nhất, thần thánh nhất của nàng ánh vào trong tầm mắt nam tử,

hắn

xem đến quáng mắt.

hắnđưa tay vuốt ve qua lại, rồi đưa ngón tay ướt vào miệng mυ"ŧ thỏa thích, lùi về sau, đột nhiên vùi đầu hôn môi xuống...

“Đừng…… Đừng cắn a……” Nàng nhịn

không

được kêu lên, hai chân cử động dãy dụa.

hắn

cho rằng nàng đau, mở to

một

đôi mắt vô tội.

Diệp Tuệ gấp đến phát điên: “Để ta ở phía

trên.”

Cùng

một

tên

không

có kinh nghiệm, non nớt làm việc này

thật

sự

sẽbị bức điên, nàng muốn bóp chết

hắn.

Nàng rời thảm lông cừu, bắt đầu cầm cự vật của

hắn, đầu nhọn có

mộtchút chất lỏng trong suốt, dùng ngón tay nhấp

một

chút, giống

hắnvừa rồi bỏ vào trong miệng, hương vị của xử nam...

hắn

hô hấp dồn dập lên: “Tuệ nhi, ta muốn nàng…… Mau cho ta……”

Nàng đôi mắt thoáng nhìn, thấy hõm vai

hắn

điểm

một

chút thủ cung sa đỏ thắm, Tần Vũ Hàng cùng Hoàng Phủ đều

đã

từng có dấu hiệu tương đồng, Mặc Kỳ đến nay vẫn có.

“Chàng nằm xuống!” Nàng ra lệnh, hai tay vẫn đùa bỡn cự vật củahắn, tuy rằng so ra độ dài kém hơn của Hoàng Phủ Trạch Đoan, nhưng độ to tuyệt đối như nhau, tay nàng nắm

không

hết, có lời đồn nam nhân mũi lớn, phía dưới cũng lớn, các nam nhân của nàng đều là sóng mũi rất cao, đặc điểm khuôn mặt giống như nam nhân cổ Hi Lạp, góc cạnh



ràng.

Lý Vĩ Thần nằm ở

trên

thảm nỉ, Diệp Tuệ giống như cưỡi ngựa nhảy lên

trên

bụng

hắn,

một

tay vịn cây gậy lớn, nhắm ngay chỗ tư mật mình, chậm rãi ngồi xuống, cúi đầu, thấy cây thô to kia từng chút từng chút tiến vào trong cơ thể mình. Thời khắc da thịt tương giao chặt chẽ, hai người đều cầm lòng

không

đậu hừ rên……

“đi

vào,

đi

vào… A…Nóng quá…

thật

thoải mái……” Lý Vĩ Thần cảm giác hưng phấn đến nỗi hô ra tới, cảm quan trong thân thể nháy mắt bùng nổ, eo bụng hướng lên

trên

hung hăng động…… “A!” Nhịn

khôngđược hưng phấn gầm lên rất ồn ào.

Diệp Tuệ lo lắng hướng ngoài màn liếc mắt

một

cái,

nói

với

hắn: “Chàng

nhỏ

giọng chút,

sẽ

bị người Đột Quyết bên ngoài lều chiên nghe thấy.”

“Ta, ta quên...”

hắn

bắt lấy bộ ngực nàng, đồng thời thắt lưng đâm lêntrên

mạnh mẽ, rên lên

một

tiếng, lại rút ra hai đốn, lập tức lại đâm lên, hai bàn tay

trên

ngực nàng dùng sức bóp

một

chút. Thể nghiệm cảm thụ rung động trong lòng!

trên

mặt

hắn

xuất

hiện

ửng hồng, eo bụng bắt đầu liên tục động tác dày đặc, đâm mạnh lên phía

trên

“Đau…… Chàng đừng nhúc nhích…… Đê ta tự mình tới……” Diệp Tuệ nhíu lại mi,

hắn

không

hiểu được khống chế lực độ, giống như muốn đem nàng xỏ xuyên qua, bên trong đau đến nỗi nàng từng đợt co rút lại. Nhưng càng như vậy,

hắn

càng sung sướиɠ đến mất hồn, khó kìm chế nỗi.

không

cho động, so với chết còn khó chịu hơn, sao có thể bất động?

hắn

ôm chặt nàng, cánh tay bị thương ứa máu ra, lại

không

có cảm giác. “Ta muốn ở phía

trên!”

hắn



một

tiếng, ôm lấy nàng xoay người

một

cái, đem nàng áp ở dưới thân.

không

cần phải cố tình

đi

học,

hắn

liền biết nên làm như thế nào, nâng kiều mông nàng liều mình điên cuồng tiến lên, mỗi

một

lần đâm đều mang đến kí©h thí©ɧ cùng thỏa mãn

thật

lớn lao.

Diệp Tuệ sợ kêu lớn tiếng bị người bên ngoài nghe được, cắn răng, mặc cho mồ hôi ướt da thịt, khoái ý cực hạn lan ra toàn thân, mật dịch trơn ướt

không

ngừng từ chỗ hai người kết hợp chảy xuống, cùng với mồ hôi thơm đầm đìa từ thân thể mềm mại, ở dưới chân hai người hình thành

một

cái vũng nước nho

nhỏ.

Nàng vô lực thở dốc, lúc

hắn

một

trận mạnh mẽ trừu đánh bên trong, bỗng nhiên trong cơ thể tiếp thu được

một

cổ nhiệt lưu nóng bỏng như tiết hồng, nàng run rẩy, thất thanh thét chói tai, ở trong vòng tay

hắnleo lêи đỉиɦ khoái lạc.

hắn

lập tức gầm lên, trước mắt biến thành màu đen, đại não

hiện

lênmột

tia sáng lạn, sung sướиɠ ngút trời, tinh lực trong toàn thân phun trào ra.

Qua thời gian

thật

lâu,

hắn

vẫn

không

lui ra ngoài: “Tuệ nhi, ta còn muốn……” Kỳ

thật

hắn

muốn vẫn luôn ở lại bên trong, vĩnh viễn giữ lấy tư thế này,

hắn

cảm thấy chính mình từ trước đến nay nhân sinh đều giả dối, cùng nàng ở bên nhau mới cảm thấy chân

thật, hai tay đặt ở bộ ngực nàng xoa nắn, nơi này bị

hắn

chà đạp

một

thời gian dài, sớmđã

sung huyết đỏ lên.

“Đừng muốn, chàng quá dùng sức, ta đều đau rồi.” Diệp Tuệ vuốt bụng

nhỏ

mình, bên trong

thật

sự

rất đau, người nam nhân này ngày thường thoạt nhìn hào hoa phong nhã, điên cuồng lên giống

một

đầu trâu điên.

Lý Vĩ Thần bóp

nhẹ

một

đóa đẫy đà, vùi đầu mυ"ŧ

một

hồi, mới thực luyến tiếc rời

đi

thân thể nàng, chậm rãi rút nam căn ra, chất lỏng bên trong tràn ra như nước sông.

hắn

thấy bên cạnh có cái khăn vội vàng cầm lên lau cho nàng, vừa lau vừa hỏi: “Tại sao có thể nhiều như vậy?”

“Tự hỏi chàng

đi” Nàng

nói

xong nâng mông lên để cho

hắn

lau

đi

chất lỏng tràn phía dưới.

“Chúng ta làm như vậy, có thể sinh hài tử hay

không?”

hắn

đôi mắt lấp lánh, tràn ngập hưng phấn.

Diệp Tuệ lắc lắc đầu, nàng chưa có tới nguyệt

sự, sao có thể sinh, lúc sau trở về nhất định phải cho

hắn

ăn viên tránh thai, nàng

khôngmuốn hài tử mình sinh hạ ngay cả phụ thân là ai đều

không



ràng lắm, lại

nói

nên đến phiên sinh cho Tần Vũ Hàng.

“Chờ trở lại Bình Châu, đừng quên ăn viên tránh thai.” Nàng dự tính trận chiến tranh này thực mau

sẽ

kết thúc, ở Dĩnh đường vũ khí tiên tiến như vậy oanh tạc,

không

đạo lý nào phải tiến hành đánh lâu dài.

“Phải.” Lý Vĩ Thần trong mắt

hiện

lên

một

tia thất vọng, nhưng thực mau bị phía dưới nàng hấp dẫn chú ý, hồn nhiên quên mất nàng

nóicái gì.

Nàng

không

khỏi hỏi: “Chàng

đang

làm gì, mau buông ta xuống

đi”

“Ta

đang

nhìn xem,

sẽ

không

làm đau nàng”

hắn

vùi đầu, dùng tay đẩy ra từng tầng

một, xem xét cấu tạo của nàng,

thật

lâu mới buông xuống, hưng phấn

nói: “Ta

đã

biết,

thì

ra của nàng có hình dáng như vậy đây”

“Nam nhân các chàng đều rất kỳ quái, đều là quỷ đói sắc.”

Nàng thấy đầu vai

hắn

còn

đang

rỉ máu, băng bó

một

lần nữa, tráchnói: “không

được lại muốn nữa, chờ vết thương lành, ta

sẽ

bồi thường chàng gấp bội.”

hắn

dùng cánh tay

không

bị thương ôm nàng, ánh mắt kiên trì: “Đêm nay có thể

không

cần, ngày mai lại cho ta

một

lần, ta chỉ là bị thương ngoài da

không

có gì đáng ngại.”

Mới vừa hưởng qua tư vị ân ái nam nữ, nếu là

không

để

hắn

chạm vào cũng có chút tàn nhẫn: “nói

hay lắm, ngày mai

sẽ

làm

một

lần.” Lý Vĩ Thần dung mạo tuấn lãng phi phàm lập tức lây nhiễm mỉm cười sáng lạn ôn nhu, cũng từ trong đôi mắt phóng ra hào quang, sắc thái chói lọi như ánh mặt trời mùa hạ.

Lý Vĩ Thần nằm ở bên cạnh nàng, câu được câu

không

nói: “Ta nhớ

rõlần đầu tiên gặp được nàng, ở Phù Dung trấn, nàng cùng Tần công tử làm chuyện đó, y y nha nha rêи ɾỉ, ta ở phòng cách vách đều nghe được, nàng kêu to đến như vậy, rất

không

e lệ.”

Diệp Tuệ nhịn

không

được véo vào thịt non dưới cánh tay, đau đến mức

hắn

phải hút khí.

“Chàng mới

không

e lệ, quá nửa đêm xông vào phòng người ta, dục hành phi lễ, ôm ta, còn dùng kiếm kê ở

trên

cổ ta,

thật

muốn gϊếŧ chàng tên da^ʍ tặc này.” Diệp Tuệ dùng tay véo véo cổ

hắn, hung tợnnói.

“Nữ nhân

thật

tốt, ta mới nhìn

một

lần,

không

phải phụ trách cưới nàng sao?”

“Ai thèm, là ta đối với chàng phụ trách, trinh tiết ta còn

không

quá để ý như vậy, nhưng

thật

ra chàng, ta chỉ cần đem lịch sử huy hoàng của chàng công bố ra, xem chàng có còn mặt mũi để về đế đô

không, ngoài Bảo Hoa trưởng công chúa xem người nào còn có mặt mũi muốn chàng? Nhưng mà, tướng công……” Diệp Tuệ ý cười sáng lạn thản nhiên nhìn

hắn: “Chàng rất cường tráng, bản lĩnh hầu hạ nữ nhân cũngkhông

kém, Bảo Hoa trưởng công chúa

nói

không

chừng rất vui lòng gặp mặt chàng đó.”

“Nàng làm sao biết chuyện Bảo Hoa trưởng công chúa?” Lý Vĩ Thần nhíu mày nghĩ: “Ta

không

nhắc tới với nàng qua.”

“Chàng là quý nhân hay quên.” (**đãng trí bác học**) Diệp Tuệ khinh thường nhìn, ngón tay để ở cự vật nam tính của

hắn

hung hăng bópmột

chút, đau đến nỗi

hắn

cong eo, hô: “Nữ nhân quá tàn nhẫn, nơi này là để nối dõi tông đường, lộng hư thành vô dụng.”

Diệp Tuệ hầm hừ: “Ta cùng chàng lần đầu tiên gặp mặt cũng

khôngphải là Phù Dung trấn, là ở đế đô, có lẽ chàng

đã

quên mất, nhưng ngày ấy ta cùng bà bà

đi

cửa hàng mua son phấn, vừa lúc gặp được chàng bị Bảo Hoa trưởng công chúa dây dưa.”

Lý Vĩ Thần nghĩ ra, vui vẻ

nói: “Ta

nói... chúng ta sao lại có đại duyên phận như vậy,

thì

ra

đã

sớm quen biết, xem ra trời cao đứng về phía chúng ta.”

hắn

xoay người đè lên, trong mắt tình ý kéo dài: “Lại đếnmột

lần

đi, ta còn muốn……”

“Vậy

nhẹ

chút.”

“Ừm.”

Diệp Tuệ cảm thấy đặc biệt hạnh phúc, từ sau khi biết

hắn, tổng cộngkhông

gặp bao nhiêu lần, nhưng mỗi lần đều dây dưa

không

rõ, ấn tượng khắc sâu, chỉ có lần này thời gian tương ngộ lâu nhất, từ trước nàng vẫn luôn chán ghét

hắn, mãi đến

hắn

dùng sinh mệnh bảo hộ nàng, liền thay đổi ấn tượng.

hắn

làm sườn phu nàng, dường như

không

tệ, cho tới nay nàng đều thích được quan ái, kiếp trước chỉ ở trong nhà gặp nhau, hay ở chỗ bạn trai đó gặp nhau, lại cuối cùng chia tay. Kiếp này được nhiều nam nhân như vậy trân ái,

không

thể

không

nói

là trời cao hậu đãi cho người xuyên qua.

Nếu là hoàn cảnh thời đại cho phép, nàng vì sao lại muốn biểu

hiệnkhác loại, biểu

hiện

đặc thù chứ?

Chẳng lẽ bởi vì nàng đến từ xã hội nam tôn, mà nhất định phải giống tiểu nữ nhân từ chối hạnh phúc tới tay, cho dù là tiểu nữ nhân

thì

tâm lý cũng là muốn

đi! Chỉ là

không

có can đảm, mới khẩu thị tâm phi, giống như có bao nhiêu là thanh cao. Ai muốn cười nhạo để cho người đó suốt đời suốt kiếp giữ

một

người nam nhân mà sinh hoạt

đi!

Thực xin lỗi, nàng muốn hưởng thụ Tề nhân chi phúc.

Từ viễn cổ xã hội này từ mẫu hệ bắt đầu

đã

nam nhiều nữ thiếu, vẫn luôn

một

nữ N phu, mấy ngàn năm truyền thống, ngay cả lúc sau này khi nam nhân cầm quyền cũng cho rằng thiên kinh địa nghĩa.

Nàng tương lai trở thành nhất quốc chi mẫu Hoàng Hậu, nếu giữ vữngmột

trượng phu sinh hoạt, tất khởi xướng chế độ

một

vợ

một

chồng.

Như vậy Dĩnh Đường Quốc đem chín phần mười nam nhân đánh quang côn, mười phần hết chín, thoạt nhìn

không

nhiều lắm, nhưng đối với Dĩnh đường cả trăm triệu dân cư quốc gia như vậy, nếu thực hành chế độ

một

vợ

một

chồng

thì

chỉ có mười triệu nam nhân có thể hưởng thụ hôn nhân, còn chín mươi triệu người khác nhất định độc thân, đến lúc đó quốc gia đại loạn, dân cư liền giảm bớt, rất có khả năng diệt quốc.

Nhóm đại quân chủ ban hành luật hẳn là ý thức được, mới cật lực an bài sườn phu cho Hoàng Hậu, tựa như Tần Vũ Hàng an bài Mặc Kỳ cho nàng.

Lúc này, nàng còn

không

biết Hoàng Phủ Trạch Đoan an bài Lão Thập cùng Lão Thập Nhất cho nàng.

một

đêm này, Diệp Tuệ ngủ

thật

sự

say, Lý Vĩ Thần

không

buồn ngủ, trong đêm tối ôm lấy thân thể nàng, trong thân thể

hắn

khơi dậy

mộtđạo lại

một

đạo ngọn lửa, quần tới quần lui, muốn nàng, nhưng bởi vì nhớ



nàng cảnh cáo, lại

không

dám lộn xộn.

Đột Quyết cùng quân đội Bình Châu thành ước chừng đánh hai ngày, tới thời điểm thảm thiết nhất, Diệp Tuệ ở trong lều chiên đều nghe được tiếng đại nổ mạnh từ nơi xa truyền đến kinh thiên động địa, nàng hiểu



đó là thanh

âm

từ chất lỏng xăng đạn tạc ra tới. Nàng từ trước cửa phòng bước ra bên ngoài nhìn, thỉnh thoảng có binh lính cụt tay cụt chân từ chiến trường được khiên trở về chạy chữa, người Đột Quyết cũng coi như tàn nhẫn, đối với binh lính khó có thể giữ mạng sống thông thường là bổ sung thêm

một

đao, cho bọn

hắn

một

cái chết thống khoái.

Nàng khi còn

nhỏ

xem phim “Đôn Hoàng” gặp qua trường hợp như vậy, tưởng hư cấu,

không

nghĩ

hiện

tại nhìn thấy cảnh tượng chânthật.

Lý Vĩ Thần buông mành lông dê, ôm lấy Diệp Tuệ từ phía sau, ôn tồn an ủi: “Đừng nhìn, chiến tranh đều như vậy, chúng ta ở Sa Châu bá tánh bị bọn họ gϊếŧ chết so với đám này bi thảm hơn

một

trăm lần, bầy sói

trên

thảo nguyên

không

xứng cho chúng ta đồng cảm.”

Chiến dịch ở buổi trưa ngày thứ ba dừng lại, bởi vì hai bên đều mệt mỏi, Dĩnh đường nương theo thành mà chiến đấu,

trên

cao nhìn xuống, lại có hỏa lực cường đại duy trì, tổn thất nhất định

không

lớn. Nhưng Đột Quyết lại thiệt hại mấy vạn nhân mã, cộng khoảng thời gian trước chết mất, còn lại

không

đến

một

phần ba, mỗi người trong lòng dường như sáng ra, lại đánh tiếp tất nhiên thảm kịch huỷ diệt.

Diệp Tuệ cho rằng Đột Quyết Thiền Vu

sẽ

triệu kiến nàng vào ngày thứ hai,

không

nghĩ tới trưa hôm đó chiến dịch kết thúc, nàng

đã

bị Ô Thiên Cách mang

đi,

đi

ngang qua

một

đám lại

một

đám người Đột Quyết tụ tập

trên

đất trống, nam nữ già trẻ ngồi vây quanh

một

vòng, vừa ăn vừa hát ca khúc của thảo nguyên, hát hát đều khóc thành

mộtđoàn.

Diệp Tuệ

không

biết là nên thương hại, hay là châm chọc, trong mắt lóe tia khinh thường.

Cũng

không

biết trong đám người đó có ai dùng tiếng Đột Quyết hô lên: “Mau xem, nơi này có

một

nữ nhân Dĩnh Đường Quốc, mau gϊếŧ ả, báo thù cho huynh đệ chúng ta

đã

hi sinh.”

Dựa vào đâu, đàn mọi rợ Đột Quyết này, bọn họ gϊếŧ nhiều bá tánh dĩnh đường như vậy, lúc này ngược lại tình cảm quần chúng xúc động giống như là người bị hại, nên sớm biết rằng chiến tranh

sẽ

nhiều người chết, làm gì còn xâm lấn quốc gia lãnh thổ khác,

không

phải tự tìm phiền phức sao?

Người Đột Quyết ngồi vây quanh đều đứng lên, hung hăng trừng mắt, dùng ngón tay chỉ chỏ, sôi nổi mắng, có mấy người

đã

nắm tay thành quyền, tùy thời nhào lại đây.

Diệp Tuệ tuy rằng nghe

không

hiểu ngôn ngữ bọn họ, lại có thể cảm thụ những người đó đầy ngập cừu hận. Bỗng nhiên có chút thương hại bọn mọi rợ đó, có lẽ

không

còn được bao lâu, những người này liền nhất định chết ở lãnh thổ dị quốc,

không

bao giờ có thể trở lại

trênmãnh đất bọn họ

đã

sinh tồn.

Nhưng đều là tự tìm lấy, cùng nàng có quan hệ gì đâu, muốn xâm lấn nước khác,

thì

phải chấp nhận tử vong số lượng lớn, mệnh bọn họ đáng giá, chẳng lẽ mệnh người khác liền giống như con kiến?

“Nàng là người Đại Hãn tìm muốn triệu kiến, ai dám hồ nháo chính là bất trung với Đại Hãn.” Ô Thiên Cách dùng tiếng Đột Quyết quát lớn: “Đều thối lui cho ta, ai còn dám gây chuyện, đừng trách ta

một

đao chém

hắn.”

Người Đột Quyết tuy rằng dã man, nhưng cấp bậc nghiêm ngặt, nghe được là Khả Hãn triệu kiến, đều dừng lại.

Ô Thiên Cách

nói: “Diệp



nương ngươi

không

cần sợ hãi, bọn họ tuy hung dữ, đều thực giữ quy củ, ngươi là khách nhân chúng ta mời đến, người có thể giúp được chúng ta, chúng ta liền giữ an toàn của ngươi.”

“Ta

không

có sợ.” Diệp Huệ xinh đẹp cười, nàng

đã

biết dụng ý từ khi bị đột kích, liền

không

lo lắng cho an nguy mình.

Ô Thiên Cách mang theo Diệp Tuệ rời

đi,

đi

đến

một

lều chiên rất lớn, lều lớn Khả Hãn thực rộng rãi, hai mặt có quân sĩ ôm bội đao đứng,một

nam nhân trung niên dáng người cường tráng ngồi xếp bằng

trênthảm, bên cạnh là

một

người dáng như đại phu

đang

băng bó cánh tay bị trúng tên của

hắn,

Diệp Tuệ đánh giá chung quanh, ánh mắt dừng ở

trên

người Đột Quyết Khả Hãn,

hắn

chính là Oa Oa Nại, người hạ lệnh diệt vong Sa Châu, hạ lệnh tàn sát sạch

sẽ

hơn mười vạn bá tánh, lại thấy

hắn

trên

người trần trụi cơ bắp cuồn cuộn, bộ mặt bẹt bẹt là đặc thù độc hữu của dân tộc Mông Cổ, ngoại trừ đôi mắt

thật

nhỏ

ngẫu nhiên bắn ra tia tàn nhẫn, còn lại khó tìm ra chỗ nào

không

giống người thường, càngkhông

có cái loại lực hấp dẫn đẳng cấp soái nam chí mạng của Hoàng Phủ Trạch Đoan.

Nhớ tới người nhà trong thành Bình Châu, Diệp Tuệ trái tim

một

trận co chặt, mình mất tích,

không

biết bọn họ có bao nhiêu lo lắng, chỉ mong nàng có thể gặp dữ hóa lành, chỉ mong bọn họ có thể tìm được nàng, cùng nhau lao ra khỏi đại doanh Đột Quyết.

Diệp Tuệ

không

tiện quấy rầy, bảo trì an tĩnh, vẫn luôn chờ đợi.

Đại phu xử lý xong chỗ bị thương của Oa Oa Nại, hành lễ, lui ra ngoài,đi

ngang qua Diệp Tuệ bên cạnh phía sau, làm như lơ đãng liếc mắtmột

cái.

Nàng từ

trên

người đại phu cảm thấy

một

cổ hơi thở thập phần quen thuộc, bỗng nhiên nhớ tới

một

người, nhịn

không

được vừa mừng vừa sợ, ngoài mặt

không

lộ chút nào,

đi

phía trước hai bước, hành lễ với Oa Oa Nại.

Lời tác giả: Cầu thân nhóm thủ hạ lưu tình,

không

cần tố cáo ta, viết văn

không

dễ, sửa văn cực khổ hơn (chắp tay trí tạ trung...)