Chương 1

Lần đầu tiên Tống Minh Dật nhìn thấy Lăng Bái Ngôn là trên một tạp chí thương mại, trên trang bìa lớn in dòng chữ ‘Người thừa kế Lăng thị – Lăng Bái Ngôn’, gương mặt vốn tinh xảo được bộ âu phục làm nổi bật càng thêm mê người. Tống Minh Dật không muốn thừa nhận, chỉ nhìn bức ảnh đó, em giai của hắn không chịu thua kém ai liền ngóc lên, nhóc con này thật sự là lớn rồi mẹ nó hấp dẫn người khác quá. Một đôi mắt phượng hẹp dài, mi mục như họa, môi mỏng miệng nhỏ, cánh môi làm cho người ta hận không thể cắn mấy cái, bất giác Tống Minh Dật bắt đầu động não tưởng tượng ra bộ dáng Lăng Bái Ngôn bị hắn ấn trên giường ** đến chết đi sống lại.

Trở lại chuyện chính, khi đó Tống Minh Dật cũng chỉ là ý da^ʍ một chút, dù sao đại nghiệp nhà Lăng thị người ta, Lăng Bái Ngôn tuyệt đối không thể có một cuộc gặp gỡ gì đó với một nhân vật nhỏ bé như hắn được. Tống Minh Dật bộ dạng không tồi, làn da là màu lúa mạch khỏe mạnh, kiếm mi tinh mục, cũng là một tiểu thịt tươi, tuổi còn trẻ đã lên làm bác sĩ điều trị chính của bệnh viện Tam Giáp, y tá theo đuổi hắn xếp từ văn phòng xếp ra đến cửa, chỉ tiếc hắn là gay trời sinh, chỉ cảm thấy hứng thú với mỹ thiếu niên môi đỏ răng trắng.

Lúc trước Tống Minh Dật làm sao cũng không ngờ tới, hôm nay hắn lại có thể không kiêng nể gì mà đè lên người Lăng Bái Ngôn kiểu mình thích thì mình lấy. Đôi chân dài trắng nõn thẳng tắp của Lăng Bái Ngôn kẹp chặt eo Tống Minh Dật, răng trắng như tuyết khẽ cắn môi đỏ, hai tay bám vào lưng nam nhân cường tráng, côn th*t hung hãn đút vào trong hành lang yếu ớt, mỗi một cái đều không lệch mà cọ vào điểm mẫn cảm ở chỗ sâu trong mị thịt, khiến mông Lăng Bái Ngôn run rẩy như cái sàng.

—————-Đập đá không bằng đập má truyenfull——————

“Bái Ngôn, tôi ** em có sướиɠ không?” Hai tay của Tống Minh Dật xoa nắn mông thịt có xúc cảm rất tốt, “Mấy ngày nay tôi cứ tưởng em chết rồi chứ! Ngày nào cũng muốn chờ sau khi em về tới nhà, rồi lại ** em tới mức không bò dậy nổi!”

“Đừng, đừng nói nữa…” Lăng Bái Ngôn có ảo giác là hậu huyệt bị người đàn ông ** tới hỏng, “Minh Dật…Anh muốn ** em tới hỏng luôn à! Nhẹ xíu đi…Xót quá!”

Lời cầu khẩn của Lăng Bái Ngôn càng giống như là lời cầu hoan, Tống Minh Dật thô bạo banh hai chân đang vòng chặt lấy eo của hắn ra, sau khi banh đến mức hai chân không còn gì để banh nữa, mới rút tính khí ra thật mạnh, qυყ đầυ rỉ dâʍ ɖị©ɧ nhẹ nhàng mài miệng huyệt sưng đỏ, không đợi Lăng Bái Ngôn lấy lại tinh thần, hung khí bành trướng huyết mạch không chừa lại con đường sống nào mà lại đâm lút cán vào.

“A a a…Hỏng mất! Em hỏng mất thôi!” Hai chân thon dài của Lăng Bái Ngôn treo ở giữa không trung, ngón chân mượt mà trắng nõn hơi hơi co quắp lại, nước bọt da^ʍ mỹ từ đôi môi đỏ mọng nhỏ bé chảy xuống, “Bụng…Xót quá! Sâu quá…Sâu quá rồi! Minh Dật, em chết mất thôi…”

Tống Minh Dật rất thích bộ dạng dâʍ ɭσạи ở trên giường này của Lăng Bái Ngôn, hắn cúi người xuống hôn lên đôi môi đỏ mọng đang khẽ mở phát ra hơi thở gấp kia, động tác dưới thân lại không hề chậm đi chút nào, hung hãn đâm vào như là đã nhiều ngày không phát tiết tìиɧ ɖu͙©, giờ muốn đòi lại tất cả trong một lần duy nhất này. Lăng Bái Ngôn ôm chặc cổ của Tống Minh Dật, trong con ngươi trong trẻo ấy lại chứa đầy nước mắt, dáng vẻ đáng yêu khiến cho tính dục của người đàn ông tăng vọt.

Mị thịt trong hành lang bị côn th*t nóng bỏng san bằng từng tầng một, hậu huyệt mềm mại nhiều nước bị đâm giống như bùn xuân nhão nhè, nếp nhăn đầy miệng huyệt cũng bị căng tới mức trơn nhẵn, mị thịt đỏ tươi vì bị đâm mạnh vào mà lòi ra cả ngoài miệng huyệt, chỗ kết hợp của hai người không ngừng phát ra tiếng d*m thủy nhóp nhép.

Trải qua một đêm bị Tống Minh Dật vô tiết chế mà ** ** **, Lăng Bái Ngôn sớm đã không còn bắn ra được gì, chỉ cảm thấy hậu huyệt vừa trướng lại vừa xót, hành lang bị ma sát tới nóng hổi chả khác gì bị thiêu đốt cả.

“Em bắn, bắn không được nữa…A a a…Sâu quá! Minh Dật, sâu quá…” Thanh âm của Lăng Bái Ngôn run rẩy, trong bụng lại tràn đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ bị Tống Minh Dật bắn vào, “Bụng, trướng quá…Không chứa nổi nữa…Đừng ** nữa! Minh Dật…”

“Cục cưng, ngoan, ráng nhịn xíu đi, tôi cho em ngay!”

Nói xong, Tống Minh Dật lại đâm rút trong cơ thể Lăng Bái Ngôn mấy trăm cái, cuối cùng cũng bắn ra toàn bộ dục hỏa bị dấy lên từ sáng sớm một cách thư sướиɠ, bắn đến bụng Lăng Bái Ngôn hơi phồng lên, giống như đang mang thai. Hậu huyệt bị ** cả đêm cực kỳ nhạy cảm, Tống Minh Dật hôn lên gò má đỏ bừng của Lăng Bái Ngôn, lại quấn lấy người dưới thân hôn sâu một cái, mới cẩn thận rút tính khí ra.

Không có chướng ngại vật, tϊиɧ ɖϊ©h͙ màu trắng sữa đua nhau tràn ra từ hậu huyệt, chất lỏng đυ.c dâʍ đãиɠ ngâm thấm ướt khăn trải giường. Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, Tống Minh Dật nuốt nước miếng, hắn rất muốn ** thêm một phát nữa, nhưng Lăng Bái Ngôn nhất định sẽ chịu không nổi, cả đêm kêu đến cổ họng khàn đặc, trên khuôn mặt xinh đẹp toàn là nước mắt.

Tống Minh Dật ôm Lăng Bái Ngôn đi vào phòng tắm rửa sạch sẽ, thuận tiện thay một cái khăn trải giường sạch mới, Lăng Bái Ngôn là một người yêu sạch sẽ, nhất là sau khi làʍ t̠ìиɦ, y không thể chịu đựng được việc ngủ trên một cái giường dính đầy dâʍ ɖị©ɧ.

——————-** đâu cũng sướиɠ nhưng không sướиɠ bằng ** bố truyenfull——————

Lăng Bái Ngôn vừa trở về từ Mỹ, chênh lệch thời gian còn chưa điều chỉnh được hoàn toàn, hơn nữa bị Tống Minh Dật giày vò cả đêm, tắm rửa xong không bao lâu liền ngủ mê man. Tống Minh Dật buổi chiều còn có ca phẫu thuật, không có biệcách nàon pháp chờ Lăng Bái Ngôn tỉnh lại, liền viết một tờ giấy đặt ở đầu giường, rồi chạy đến bệnh viện.

Gần chạng vạng, Tống Minh Dật từ phòng phẫu thuật đi ra, phát hiện có mấy cuộc gọi nhỡ, tất cả đều là Lăng Bái Ngôn gọi tới. Chắc là tỉnh dậy, không thấy Tống Minh Dật đâu, cho nên mới gọi nhiều cuộc như vậy.

Tống Minh Dật vội vàng gọi điện cho Lăng Bái Ngôn, vừa mới reo lên một tiếng, điện thoại đã được nhận, có thể thấy là Lăng Bái Ngôn vẫn đang chờ điện thoại của hắn, “Bái Ngôn, em dậy rồi ư?”

“Anh đang ở đâu đấy anh?” Lăng Bái Ngôn tỉnh lại không thấy Tống Minh Dật, cả trái tim gần như rơi vào khoảng không.

“Buổi chiều tôi có một ca phẫu thuật, vừa kết thúc, em không thấy tôi để lại một tờ giấy nhắn sao?”

“Giấy?” Lăng Bái Ngôn để chân trần chạy vào phòng, quả nhiên ở trong khe hở của tủ đầu giường nhìn thấy một tờ giấy màu trắng, hẳn là không cẩn thận rơi xuống, cho nên y không nhìn thấy, “Rơi vào khe hở trên tủ đầu giường, mới vừa nhìn thấy, anh sắp về rồi à?”

“Ừm, tôi thay đồ xong thì về.” Tống Minh Dật vừa nói, vừa đem áo blouse treo trên giá, “Buổi tối muốn ăn gì? Tôi sẽ đi mua đồ ăn. ”

“Ba mẹ em vừa rồi gọi điện thoại nói, gọi chúng ta về Lăng gia ăn cơm.” Lăng Bái Ngôn cúi đầu, bàn chân trắng nõn xoa xoa thảm mềm mại, “Em ở nhà chờ anh, mau về nhé. ”

“Được, giờ tôi về.”

Lúc Tống Minh Dật và Lăng Bái Ngôn ở chung, cha Lăng mẹ Lăng nói gì cũng không chấp nhận, thậm chí ngay cả chiêu một khóc hai nháo ba thắt cổ gì mẹ Lăng cũng dùng hết, nhưng Lăng Bái Ngôn còn tàn nhẫn hơn bọn họ, nói ai dám cản y cùng Tống Minh Dật ở chung, liền để họ nhặt xác cho y.

(TH: Nuôi thằng con tốn cơm áo gạo tiền:>)

Cha mẹ Lăng tìm người giám sát Lăng Bái Ngôn hai bốn giờ, nhưng cũng không dè chừng y, để y có cơ hội, cầm dao cắt hoa quả rồi cắt cổ tay tự sát. Tống Minh Dật sợ tới mức mấy nay không dám rời khỏi bảo vệ Lăng Bái Ngôn, cho đến khi y tỉnh mới thở phào nhẹ nhõm, vừa đau lòng vừa tức giận, đau lòng Lăng Bái Ngôn là một công tử kiều quý như vậy lại dám cắt cổ tay tự sát, rồi lại tức giận Lăng Bái Ngôn không coi trọng tính mạng của y.

Trải qua chuyện này, cha mẹ Lăng cũng nghĩ thông suốt, chỉ cần Lăng Bái Ngôn sống tốt, cho dù y dẫn mười thằng con trai trở về, bọn họ cũng không có ý kiến gì. Tống Minh Dật không thể sinh, thì cùng lắm để Lăng Bái Ngôn tạo con bằng phương pháp ống nghiệm, như vậy không phải là tất cả mọi chuyện đều tốt sao?