Chương 1: Ta là một hồn ma

Mùa xuân Khánh Bình năm thứ chín.

Ta vốn là hồn ma phiêu đãng trong lãnh cung, bắt gặp một nam tử áo đỏ.

Đêm đen như mực, hắn đứng trong viện, gió đêm lay động y phục của hắn.

Đêm đen, y phục đỏ.

Kết hợp với nốt ruồi nước mắt ở đuôi mắt hắn, đẹp đến nỗi hồn ma như ta cũng phải giật mình.

Ta ở trong cung phiêu đãng nhiều năm, nhìn quen đủ loại mỹ sắc, nhưng vẫn vì dung mạo nam tử này mà kinh ngạc. Gió nổi lên, ta bay sát vào xem.

Mà ánh mắt hắn đang nhìn lơ đãng phía chân trời lại đột nhiên có tiêu cự, hơi nghiêng đầu nhìn ta.

Đôi mắt kia, bình tĩnh, yêu dã, mà đa tình.

Ta là ma, lại bị người sống sờ sờ này doạ hết hồn.

Câu nói đầu tiên giữa ta và hắn là câu hỏi hắn hỏi ta:

"Ta rất biết phục vụ người khác, có muốn thử không?"

Ta bị sốc đến mức không nói nổi lời nào.

Hắn nhìn ta hồi lâu, bỗng nhiên nở nụ cười.

"Ta hầu hạ rất nhiều thiên kim tiểu thư rồi, theo hầu công chúa ba năm, nhưng ma nữ ta chưa thử bao giờ."

" Hay là, ngủ một lần?"

-----

Ta bị lời nói thẳng thắn của hắn làm cho kinh ngạc.

Dưới bóng đêm u ám, đôi mắt kia quả thực rất quyến rũ.

Vì vậy.

Ta đờ đẫn gật đầu, sau đó thật sự cùng hắn thử một lần.

Đêm hôm đó thất điên bát đảo, mấy canh giờ triền miên giao hoan, ta nghe thấy tiếng tim đập của mình, như sấm bên tai.

Nhưng trên thực tế......

Ta chỉ là một hồn ma lưu lạc ở lãnh cung, tim ở đâu ra mà đập.

Bóng đêm dần dần biến mất, chân trời bắt đầu có những tia sáng.

Ta tỉnh lại trong lòng hắn, trên người phủ đầy dấu vết ấm áp tối qua.

Ta là một con ma, một con ma.

Thế mà hắn còn ngủ cùng ta. Hơn nữa, sau đêm nay, ta có thể bước ra khỏi cửa lãnh cung này.

Và.

Công nhận hắn thật thà.

Hắn thật sự rất biết cách phục vụ nữ nhân.

Ta biết hắn, là Dạ Bạch.

Đêm tối vô hạn.

Cái tên này cực kỳ giống đôi mắt kia, đen trắng rõ ràng.

Ta cũng biết, hắn là nam sủng nổi tiếng nhất bên cạnh trưởng công chúa, vào cung mới ba năm đã nhận hết vinh sủng.

Nhưng bởi vì đυ.ng phải giới hạn của nàng ta nên bị tống vào lãnh cung.

Đó là tất cả những gì hắn nói với ta.

Thế nhưng, mỗi khi nhắc đến trưởng công chúa, đôi mắt hắn chứa đầy sự nhẫn nhịn.

Ta trở thành người yêu của Dạ Bạch. Cũng trở thành tai mắt của hắn. Hắn thích y phục màu đỏ nhất, màu đỏ cũng rất hợp với hắn, nhất là với đôi mắt kia, kết hợp với màu đỏ tươi làm hắn đẹp càng thêm yêu mị.

Sau khi triền miên với ta cả đêm, hắn ở trong bóng đêm nhẹ nhàng vuốt tóc ta, dùng giọng nói mê hoặc dụ dỗ ta:

"Khương Trì , đi xem nàng ấy đi. Xem nàng hôm nay lại ở trên giường của ai."

Hắn nhìn trăng trên trời, ta nhìn sườn mặt của hắn.

"Được."

Sau đó ta bay đi.

Lúc trở về, ta luôn bực bội bịa ra vài lời nói dối ác ý, ví dụ như hôm nay công chúa lại chiêu mộ tiểu sinh tuấn tú, hoặc là lúc này công chúa đang ở trên giường một nam tử cao lớn uy mãnh, rất vui vẻ.

Thế nhưng, ta từ trước đến nay chưa từng nói dối nên lần nào cũng bị hắn vạch trần.

Hắn cười mím môi "Khương Trì, nàng lại gạt ta."

Từ lúc quen biết đến giờ hắn luôn gọi tên ta. Ta luôn ngây ngốc nhìn chằm chằm hắn, đôi môi đẹp như vậy, nhẹ nhàng chạm vào người ta, gọi tên ta.

"Khương Trì."

Lúc này, hắn ngửa đầu, tiêu sái bước đi trong sân lãnh cung, lẳng lặng nhìn trăng khuyết.

Hắn nói:

"Nàng ấy không tìm nam sủng mới, cũng không tìm người khác thị tẩm, đúng không?"

Hắn không nhìn trăng nữa mà nghiêng đầu nhìn tôi, cong khóe môi cười nhàn nhạt:

"Khương Trì, nàng ấy không thể quên ta."