Chương 1: Khai phong ngự miêu

EDITOR: LILLY

BETA: LILLY

Ngày đầu xuân hoa vừa nở rộ, dường như không khác năm rồi. Nhưng trước Diệu Võ lâu lại cực kỳ náo nhiệt. Trước đó không lâu Trung Châu Vương Bàng Thống chiến thắng trở về, lúc này hoàng đế chiêu đãi tam quân. Ngày kế lại muốn triệu kiến một vị thiếu hiệp danh chấn thiên hạ.

Người giang hồ gọi hắn là Nam Hiệp Triển Chiêu.

Hiền Vương Triệu Đức Phương mặc một thân hoa phục, trên mặt để râu bạc, nghiêng người thấp giọng hỏi người bên cạnh: "Ta nói này lão Bao, ngươi lừa đứa nhỏ thế này ở đâu vậy? Đại danh của Nam hiệp Triển Chiêu lừng lẫy trên giang hồ, một thân quần áo này, nhất định không phải phàm vật, hắn tới đây chắc không phải vì bổng lộc triều đình đâu."

Người bên cạnh Bát Vương trông cũng đã qua năm mươi tuổi, đen đến nỗi không nhìn ra đẹp xấu vuốt râu cười, nói: "Bát Vương đừng hỏi, tới tay là được rồi không phải sao?"

Trên võ đài vừa được dựng trước Diệu Võ lâu có một thanh niên áo lam chừng mười chín tuổi, tay cầm cự kiếm quan sát hoàng đế và quần thần dưới đài. Người trẻ tuổi này phong thần tuấn lãng, dáng người cao ngất, mắt sáng như sao, một đôi mắt bình tĩnh trong suốt như suối. Mọi người dưới đài không khỏi cảm thán, trên người người trẻ tuổi này có khí phách của cả hai bên chính tà. Sự chân thành trên người hắn, cũng là thứ những người trong triều chưa từng gặp qua.

Hoàng đế tuổi tác mới tròn ba mươi vừa ngồi xuống, thiếu niên trên đài đã quỳ một gối xuống đất, ôm quyền cất cao giọng nói: "Thảo dân Triển Chiêu, tham kiến Hoàng Thượng."

Triệu trinh ngẩng ra sau một lúc lâu, sau đó vội nói ' bình thân', đôi mắt từ từ đánh giá triển chiêu từ trên xuống dưới. Thanh niên tuấn lãng như thế, phong thái ôn nhuận nho nhã như vậy, y thân là thiên tử, cũng chỉ từng thấy trên người Bát hoàng thúc của mình. Nhưng so với Bát Vương, Triển Chiêu lại có thêm một loại hồn nhiên.

"Bao khanh." Triệu trinh quay đầu nói: "Vị thiếu hiệp tuấn lãng như thế, Bao khanh làm sao mời được tới đây?"

Bao Chửng cười đắc ý, hàm răng trắng lóa chói mắt người khác: "Hồi bẩm Hoàng Thượng, Triển Chiêu tự nguyện đi theo thần."

Triển Chiêu trên đài cũng nói: "Thảo dân tình nguyện đi theo phò tá Bao Đại Nhân, vì dân chúng bảo vệ một mảnh thanh thiên."

Triệu Trinh nghe vậy, trên mặt đều là ý cười, gật đầu nói: "Vốn đã nghe qua công phu của Nam Hiệp rất cao, xem ra hôm nay trẫm sẽ may mắn được chứng kiến chăng?"

"Tạ Hoàng Thượng tán thưởng, đây là vinh hạnh của thảo dân, chỉ là..." Triển Chiêu nhìn xung quanh. Bản lĩnh của thị vệ nơi đây mặc dù cũng rất cao, nhưng ở dưới tay hắn nhất định không kiên trì được hơn ba chiêu. Vị hoàng đế này, không tính toán để hắn lấy kiếm đùa giỡn đâu nhỉ?

"Hoàng Thượng!" Một vị thống lĩnh cấm vệ đứng lên, chờ lệnh ôm quyền, nói: "Thần từng nghe qua đại danh của Nam Hiệp khách, hôm nay có thể gặp mặt, thần xin được lên đài."

Triệu trinh còn chưa trả lời, một áo đen nam tử tuổi tác xấp xỉ hoàng đế đứng dậy. Nam tử này mắt phượng cao nhã, thân mang đủ phong độ của một đại tướng, có lẽ vì nhiều năm kêu gọi luyện binh, giọng nói có hơi khàn khàn, nói: "Công phu của Nam hiệp không phải để khinh thường, ngươi tỉnh táo chút đi." Nói rồi rút ra trường kiếm, thả người nhảy lên đài, cử động bả vai, cười nói: "Tới đây, chúng ta luyện thử."

Triển Chiêu sửng sốt, nhìn người tới một lúc lâu, khóe môi cong lên, trong mắt tràn đầy ý cười: "Thì ra là Bàng soái, từ biệt bốn năm, không ngờ hôm nay lại có thể gặp nhau."

Bàng Thống nghe vậy cũng sửng sốt, sau một lúc lâu mới nói: "Ngươi là vị Triển nghĩa sĩ bốn năm trước?" Sau đó lập tức cười ha ha, vỗ vỗ vai Triển Chiêu thật mạnh, nói: "Bốn năm trước, Triển nghĩa sĩ còn thấp hơn ta một cái đầu, sao giờ lại cao như vậy?" Nói rồi kéo ống tay áo Triển Chiêu lại, cẩn thận đánh giá.

Mặt Triển Chiêu ửng hồng, than thở: "Bốn năm trước Triển mỗ cũng chỉ mới mười lăm, vóc dáng thấp bé cũng là chuyện thường."

Bàng Thống cười nói: "Người khác truyền rằng Nam Hiệp thân cao tám thước cơ bắp đầy người, ta còn không dám liên tưởng tới Triển đệ, hôm nay gặp lại, thật đúng là bất ngờ."

Triển Chiêu âm thầm le lưỡi, hắn cũng muốn cao ra béo lên chứ, nằm mơ cũng muốn. Khổ nỗi ăn cỡ nào cũng không được, bản thân muốn khóc tới nơi rồi.

Mọi người dưới đài nghe hai người nói chuyện với nhau đều sửng sốt, Trung Châu Vương Bàng Thống từng gặp Triển Chiêu? Thái sư Bàng Cát đấm ngực dậm chân, con mình xuống tay chậm rồi!

Triệu trinh nói: "Ái khanh quen biết Nam Hiệp sao?"

Bàng Thống cười nói: "Bốn năm trước chúng thần từng đánh một trận vốn dĩ vô cùng khó khăn với Liêu, thần cũng chuẩn bị lấy da ngựa bọc thây, không nghĩ tới lúc chạng vạng phó tướng báo lại, nói nhìn thấy sườn núi phía tây có một thiếu niên áo lam dắt theo ngựa Yên Chi, thần còn nghĩ, người nào không sợ chết như vậy, dám công khai đứng ở ranh giới chiến trường giữa hai quân." Đang nói lại ngưng một lát, nói tiếp: "Lại không nghĩ tới, sáng sớm ngày thứ hai, thiếu niên này mang theo bảy cái đầu, đứng ngoài quân doanh cầu kiến, nói là muốn tặng lễ vật, thần vừa ra đã thấy, được lắm, đầu của bảy tên tướng quân Liêu quốc đều nằm trong tay hắn, kết quả là sau đó, trận này còn chưa đánh, thần đã thu binh về triều."

Lời Bàng Thống đã nói xong, chúng thần và hoàng đế đều kinh ngạc, mất một lúc lâu vẫn không kịp phản ứng lại. Trộm lấy thủ cấp dưới mắt ba mươi vạn đại quân, đây là công phu như thế nào? Lấy được thủ cấp còn có thể toàn thân trở ra, công phu thế này nhất định rất cao!

Triển Chiêu nghe xong cũng há to miệng, vẻ mặt giật mình, sau một lúc lâu mới hỏi ra tiếng: "Bảy tên khẩu xuất cuồng ngôn kia là thống soái quân Liêu?"

Bàng Thống giật mình: "Đệ không biết?"

Triển Chiêu lắc đầu mạnh: "Triển mỗ tới vì ngựa Yên Chi, trong lúc vô tình nghe thấy đám người đó nói chuyện, cảm thấy bọn họ cuồng vọng cực kì, vốn định dạy dỗ một chút, nhưng lại nghĩ bọn họ thân ở địch doanh, chắc không phải hạng người tốt gì, liền thuận tay lấy đi thủ cấp, tới bái phỏng Bàng soái làm lễ gặp mặt, trên thực tế đây cũng không phải công trạng của một mình Triển mỗ, còn có một vị thiếu niên áo trắng ra tay, tiếc là việc vừa xong người đã chạy mất." Nói rồi, Triển Chiêu ngượng ngùng vò đầu: "Xen vào việc của người khác, mong Bàng soái thứ tội."

Nói xong, mọi người dưới đài đều không biết nên nói gì, sao Nam Hiệp khách lại giống với tiểu hài tử vậy. Bao Chửng bất đắc dĩ lắc đầu, lúc Triển Chiêu dùng ba chiêu đã đánh bại tên trộm mà bốn người Vương Triều Mã Hán Trương Long Triệu Hổ cũng không đánh lại, cũng là phản ứng này.

Nam Hiệp Triển Chiêu chỉ muốn lo chuyện bao đồng, sau đó gây ra ảnh hưởng lớn cỡ nào, người này cũng không thèm suy xét. Cho nên lúc người giang hồ cho hắn danh hiệu Nam Hiệp, hắn còn không biết đã xảy ra chuyện gì.

Bàng Thống cười to: "Trong triều đình, trừ ta ra, sợ là không ai có thể chống lại quá mười chiêu của đệ, mà nếu chúng ta so chiêu với nhau, không mất tới ba ngày ba đêm là không được, khinh công của Nam Hiệp là đệ nhất, là thiên hạ vô song, không bằng cứ bày khinh công ra là được." Vừa dứt lời, từ rất xa lại nghe thấy tiếng mèo kêu mềm nhũn.

Mọi người ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy một con mèo đen không biết đã bò lên tầng cao nhất Diệu Võ lâu bằng cách nào. Bàng Thống híp mắt, giơ cung lên, còn chưa đợi Triển Chiêu ngăn cản, mũi tên đã xé gió bay đi.

Cùng lúc đó, thân hình Triển Chiểu nhoáng lên, đuổi theo mũi tên. Mọi người chỉ thấy một bóng dáng màu lam chạy khỏi đài, chỗ Triển Chiêu vừa đứng không thấy người đâu. Ngay sau đó, một bàn tay trắng như ngọc nắm lấy mũi tên cách con mèo kia chừng ba tấc. Một mình Triển Chiêu đứng trên mép tầng cao nhất của Diệu Võ lâu, nhìn mọi người ở dưới, thái dương viền lên người hắn một tầng ánh vàng, khiến người ta chói mắt.

Triển Chiêu bế mèo đen nhảy xuống dưới. Dân chúng xem náo nhiệt phía dưới không nhịn được kinh hô, triều thần và Triệu Trinh cũng đứng dậy. Lại thấy quần áo Triển Chiêu tung bay, cả người vững vàng trở về chỗ cũ. Cánh tay hơi động, mũi tên kia "cạch" một tiếng trở về thùng đựng tên, sau đó cúi người buông mèo đen trong tay ra.

Cuối cùng vò đầu, vẻ mặt đầy chân thành: "Thật ngại quá, lại xen vào việc của người khác rồi."

Mất nửa ngày mọi người mới kịp phản ứng lại, lục tục hoàn hồn. Ngay cả Bao Chửng cũng há to miệng. Chuyến này của ông đúng là không uổng công, lừa được một bảo bối về.

Một khắc sau, kinh thành truyền ra một tin tức. Khai Phong phủ có thêm một vị Ngự tiền tứ phẩm đới đao hộ vệ Triển Chiêu, nhân xưng Nam Hiệp, sai hào Ngự Miêu, còn mang dáng vẻ nhân trung long phượng nữa.

Cứ như vậy, Triển Chiêu trong tình thế chưa hiểu chuyện gì trở thành người đứng đầu Thập công tử ở đế đô. Nữ tử muốn gả cho hắn làm vợ làm thϊếp, dư sức bao vây ba vòng đế đô.

Tây viện Khai Phong phủ, Triển Chiêu ôm thượng cổ Thần Khí Cự Khuyết, vắt hết óc suy nghĩ đã xảy ra chuyện gì. Không lẽ hắn lại không cẩn thận xen vào chuyện gì hay sao? Ngày khác nhất định phải tìm đại nhân và Công tôn tiên sinh nói chuyện, lúc hắn nhịn không được lo chuyện bao đồng, nhất định phải cản hắn lại. Chứ cứ phát triển theo xu thế này thật sự không ổn, khó chẳng khỏi về sau bị mấy cô nương bao vây đến cửa nhà cũng không ra được.

Chuyện của Ngự Miêu Triển Chiêu ồn ào huyên náo khắp nơi, Tùng Giang phủ Hãm Không Đảo cũng không yên ổn. Một thiếu niên áo trắng híp đôi mắt hoa đào, trong tay cầm một vò Lê Hoa Bạch, miệng lẩm bẩm: "Ngự Miêu Triển Chiêu? Xưa nay mèo chuột đối nghịch, hiện giờ có Ngũ Thử Hãm Không chúng ta, con mèo nhà ngươi chạy không thoát đâu."

Dứt lời, thiếu niên áo trắng kia giương một tay lên, vứt vò rượu ra ngoài, giọng nói có chút bừa bãi vang lên: "Tiểu đệ đi ghẹo mèo đây, các ca ca không cần vội." Thân hình thoắt một cái, cả người bay lên như phiến lông vũ trắng như tuyết, lại dẫm lên mặt nước vài bước, nhẹ nhàng rơi xuống tuấn mã cũng mang màu trắng tuyết ở bờ bên kia.

Vò rượu bị một nam tử gầy teo thấp bé tiếp được, bất đắc dĩ lên tiếng trả lời. Một nam tử khác bên người hắn lại nói: "Lão tứ, chúng ta cũng đi, đi thu thập con mèo kia, đừng để lão ngũ chịu thiệt."

Nam tử gầy nhỏ cười nói: "Lúc nào cũng là người khác chịu thiệt từ lão ngũ, huynh thấy lão ngũ chịu thiệt từ người khác bao giờ."

Thiếu niên áo trắng ngồi trên lưng ngựa, phía sau lưng xách theo một cây ngân đao, lắc lư đi trên quan đạo, trong đầu nghĩ tới nghĩ lui, đột nhiên nhớ đến thiếu niên áo lam cũng mang họ Triển vào bốn năm trước.

Đó là một thiếu niên mi mục như họa, dịu dàng như ngọc. Với tài nghệ của thiếu niên kia, lấy được hiệp danh cũng coi như danh xứng với thực. Nhưng giang hồ đồn đại, Nam Hiệp Triển Chiêu là đại hán thân cao tám thước. Lại nhìn thiếu niên gầy yếu kia, nhìn cỡ nào cũng thấy không giống. Nhưng năm đó thiếu niên kia có thể lấy thủ cấp tướng quân của hơn mười vạn đại quân, có thể thấy công phu thâm hậu.

Thiếu niên áo trắng lắc lắc đầu, tạm thời giấu thiếu niên kia vào chỗ sâu trong đầu. Tiếp tục suy nghĩ làm sao mới dạy dỗ con "Ngự Miêu" kia.

Thiếu niên áo trắng vừa rời Hãm Không đảo, trên giang hồ đã truyền ra tin tức. Vị đảo chủ thứ năm của Hãm Không đảo, người có danh xưng 'Phong lưu thiên hạ một mình ta' Bạch Ngọc Đường, tới Khai Phong phủ muốn tìm Nam Hiệp khách 'Ngự Miêu' tính sổ.

===---0o0o0o0---===

Tác giả có lời muốn nói:

CP của truyện đương nhiên là Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường rồi ~. CP phụ là Công Tôn và Bàng lão đại. Tui rất thích thử miêu, thấy bọn họ bị ngược lại cảm thấy đau lòng, cho nên đào hố viết một bộ truyện tuyệt đối sẽ không ngược chuột bạch và mèo nhỏ. Cãi nhau vẫn sẽ có, nhưng chuột bạch và mèo nhỏ sẽ luôn yêu thương lẫn nhau ~~

Editor có lời muốn nói: Chúc mọi người năm mới vui vẻ, gặp nhiều may mắn trong mọi vấn đề trong năm nay nha <3 <3 <3.

- --0o0o0o0---