Chương 1: Là mùi rượu khiến người ta mê muội

Sáng sớm, khi Bùi Xuân Hiểu bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, đầu vẫn còn đau.

Cô lần mò điện thoại, dùng sức dụi viền mắt sưng tấy đau nhức, mắt còn chưa mở đã nhận điện thoại rồi.

"Tỉnh rồi?"

Người gọi đến là bạn thân Vu Tiếu Tiếu tối hôm qua đã uống rượu đến nửa đêm với cô, rồi lại cùng bạn trai khiêng cô về nhà.

Bùi Xuân Hiểu còn chưa kịp lên tiếng, người bên kia điện thoại đã cười lớn nói: "Tối hôm qua cậu lố cỡ nào cậu có biết không? Tớ vừa mới không để ý đến, cậu ấy vậy mà lại chạy tới hôn một người đàn ông xa lạ!"

Nghe đến đó, cuối cùng Bùi Xuân Hiểu cũng từ chầm chậm mà mở mắt.

"Mặc dù người đàn ông kia rất đẹp trai, nhưng mà cậu cũng không thể để người ta được hời như vậy chứ!" Vu Tiếu Tiếu ở bên kia vừa muốn cười lại cảm thấy Bùi Hiểu Xuân đã chịu thiệt, bắt đầu tận tình khuyên bảo.

Rốt cuộc Bùi Xuân Hiểu cũng nhớ ra tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì.

Cô bất đắc dĩ mà vỗ đầu, sau khi say rượu, cổ họng có hơi khàn, ho nhẹ một tiếng rồi mới nói: "Có khả năng là tớ cố tình hôn anh ta?"

"... Hả? Cậu biết à?"

"Quên đi, cũng không biết." Bùi Xuân Hiểu nhìn trần nhà, Vu Tiếu Tiếu vẫn còn nói cái gì đó nhưng cô không có nghe rõ, nhưng mà một lúc sau lại hỏi cái vấn đề mà mình để ý nhất: "Đêm qua tớ có hôn được không?"

Vu Tiếu Tiếu ngây ngẩn cả người, nhớ lại một chút, đưa ra một câu trả lời mập mờ nước đôi: "Cõ lẽ được."

Khi Bùi Xuân Hiểu mơ mơ màng màng từ trên giường bước xuống đầu vẫn còn đau khủng khϊếp, trong lòng tự nhủ sau này phải uống ít rượu lại.

Cô pha cho mình một ly nước mật ong, sau đó ngồi xếp bằng ở trên ghế sô pha, vừa uống vừa suy nghĩ chuyện tối hôm qua.

Tối hôm qua rốt cuộc cô có cố tình hay không?

Nửa này nửa kia nhỉ.

Bùi Xuân Hiểu thề, bản thân không phải cô gái lưu manh, tối hôm qua có thể là do có rượu cồn quấy phá, quả thực dũng cảm hơn một chút.

Buổi chiều hôm qua, Bùi Xuân Hiểu chính thức rời khỏi cái công ty ngu ngốc trước kia, thoát khỏi bể khổ đương nhiên phải chúc mừng, vì vậy gọi Vu Tiếu Tiếu và bạn trai cô ấy, ba người ăn cơm uống rượu để chúc mừng cho sự giải thoát này.

Khiến cô không nghĩ tới chính là, sau khi uống ba hiệp, Vu Tiếu Tiếu nói muốn đi khiêu vũ, vì vậy lôi kéo bạn trai chui vào sàn nhảy tốt xấu lẫn lộn.

Bùi Xuân Hiểu không muốn đi, an phận tựa ở trên ghế sô pha tiếp tục uống rượu, cầm điện thoại tám chuyện với đồng nghiệp lúc trước.

Đang tám tới chuyện tiểu tam của ông chủ tới công ty làm ầm ĩ, cô hưng phấn mà cầm rượu lên uống một hơi, còn chưa nuốt xuống đã trông thấy một người đàn ông có hơi quen mắt đi về phía ghế dài bên cạnh cô.

Có hơi quen, còn có phần không chắc chắn.

Ánh sáng trong quán bar lộn xộn lờ mờ, vốn Bùi Xuân Hiểu đã uống hơi nhiều, nhìn người khác đã là bóng chồng, trực giác là người kia, nhưng dù cho có cố gắng nheo mắt lại cũng không thể nhìn rõ.

Nếu như vậy, vậy thì tới gần xem thử.

Có lẽ thật sự đã uống nhiều rồi, người cũng liều lĩnh hơn nhiều.

Khi người đàn ông kia ngồi xuống ghế dài bên cạnh cô, Bùi Xuân Hiểu chú ý tới, người này ngay cả đến quán bar mà cũng ăn mặc nghiêm túc, cà vạt không hề bị lệch dù chỉ là một chút.

Bùi Xuân Hiểu nhoài về phía lưng ghế sô pha của anh ta: "Này, là anh sao?"

Tiếng nhạc của quán bar quá lớn, lấn át tiếng của Bùi Xuân Hiểu, cô đợi vài giây, thấy đối phương không phản ứng lại, lập tức vươn bàn tay tội lỗi ra vỗ nhẹ vào vai anh ta.

Đối phương đột nhiên bị vỗ, kinh ngạc quay đầu lại nhìn về phía cô.

Bùi Xuân Hiểu vui mừng không thôi: "Thật sự là anh!"

Cô dùng lý trí còn lại của mình lớn tiếng hỏi cái vấn đề rất muốn hỏi kia: "Anh có bạn gái chưa?"

Ngay sau khi đối phương nói "Không có", sắc đảm bao thiên* mà hôn tới.

*Sắc đảm bao thiên: để mô tả lòng tham và sắc dục với sự dũng cảm tuyệt vời.

Nhưng cuối cùng là đã hôn được chưa?

Bùi Xuân Hiểu không có ấn tượng.

Cô chỉ nhớ rằng người kia không có né tránh cô, nhưng trong chớp mắt cô lại bị hai kẻ xấu nào đó kéo đi.

Hai người này đương nhiên là Vu Tiếu Tiếu và bạn trai cô ấy.

Không chỉ kéo ra, hai người bọn họ còn không ngừng cười rồi giải thích với người đàn ông kia: "Thật xin lỗi, uống nhiều quá, người này vừa uống nhiều một cái là bắt đầu nổi điên."

Uống nhiều là thật, muốn hôn anh ta cũng là thật đó!

Bùi Xuân Hiểu uống nước mật ong, thở dài một hơi.

Nhưng mà bây giờ nghĩ lại, hành động đêm qua của mình quả thực rất lưu manh, phải bị tóm đưa về đồn công an tiến hành việc phê bình giáo dục.

Cô uống nước mật ong xong rồi, đặt ly lên trên bàn trà, cả người trực tiếp nằm xuống ghế sô pha.

Phản ứng của anh ta tối hôm qua là gì?

Không có ấn tượng.

Bùi Xuân Hiểu chỉ nhớ được đôi mắt kia nhìn về phía cô dưới ánh đèn mập mờ của quán bar.

Cả đêm nay bởi vì tác dụng của rượu cồn, nên Bùi Xuân Hiểu ngủ rất ngon.

Nhưng mà lại có người không ngủ cả đêm.

Diệp Tư Chiêu không thể nghĩ ra vì sao bản thân mình đi uống rượu, lại gặp phải chuyện như thế này.

Anh rất ít khi đến quán bar, tối hôm qua thật sự quá phiền lòng, giữa một loạt các quán bar ở ven đường, chọn lựa rồi vào quán bar mà bên ngoài cổng thoạt nhìn rất yên tĩnh kia.

Nhưng mà, sau khi anh vào trong mới phát hiện mình phán đoán sai rồi, tiếng nhạc vang rung trời, dưới chốn ăn chơi đàng điếm là một đám nam nữ trẻ tuổi mơ mơ màng màng.

Anh muốn đổi một nơi khác, nhưng lại thấy đã vào rồi lại đi ra ngoài thì không ổn lắm... con người anh chính là như vậy, cố gắng hết sức có thể để sống theo khuôn phép, giống như như vậy là có thể kéo lỗi lầm của quá khứ về một chút vậy.

Anh gọi rượu ngon ở quầy bar, tìm một chỗ không có ai.

Khi đi qua bên kia anh đã chú ý tới có người đang nhìn chằm chằm vào anh, anh chỉ nhìn một cái đã nhận ra là người đã từng gặp trước đây.

Trí nhớ của Diệp Tư Chiêu rất tốt, với con người và sự vật thì gần như là đã từng gặp là không quên được.

Anh đã từng gặp cô gái này nửa tháng trước, lúc đó là vào giờ cao điểm buổi sáng, anh đã bị kẹt ở trên cầu vượt rất lâu rồi, không nghĩ tới mãi mới di chuyển được, thì lại bị kẹt ở trước cầu cạn.

Anh vội đi họp, xuống xe xem xét tình hình, phát hiện hai chiếc xe đã xảy ra va chạm, chủ của hai chiếc xe là một nam một nữ, người đàn ông kia rõ ràng là vì đối phương là một cô gái trẻ xinh đẹp nên mới cố tình làm khó cô ấy.

Công phu sư tử ngoạm* mà nói giá, còn không ngừng làm phiền hỏi nơi ở và địa chỉ công ty của cô ấy.

*Công phu sư tử ngoạm: có nghĩa là giá yêu cầu hoặc điều kiện rất cao.

Ngay khi người đàn ông kia muốn khoác tay lên trên bả vai của cô gái kia, thì Diệp Tư Chiêu đi tới ngăn ở giữa hai người.

Ngày đó anh giải vây cho cô gái này, thật sự không phải anh tốt bụng, chỉ là bởi vì hai người kia chắn ở phía trước, sẽ làm trễ thời gian của anh.

Anh cũng không quá để ý đến hai "diễn viên" của câu chuyện ngày hôm ấy, nhưng mà gặp lại cô gái kia ở quán bar một lần nữa, anh quả thực có chút bất ngờ.

Không phải bất ngờ vì cuộc gặp gỡ tình cờ này, mà là kinh ngạc rằng trạng thái của con người này ấy vậy mà lại có thể bất đồng với buổi sáng hôm đó như vậy.

Rất lâu sau đó, Bùi Xuân Hiểu và Diệp Tư Chiêu đã rất thân thiết, hai người họ nhắc lại chuyện này, Bùi Xuân Hiểu nói: "Đương nhiên không giống rồi, súc vật xã hội* tám giờ sáng ăn sáng còn không có thời gian ăn, nghĩ tới gương mặt của ông chủ đã không có động lực để trang điểm, khoác đại một bộ quần áo rồi đi làm luôn, ngày hôm đó vừa mới từ chức đã đến quán bar chúc mừng, cũng không sửa soạn đẹp đẽ một chút, ngày đó em rất khó coi sao?"

*Súc vật xã hội: là một từ ngữ xúc phạm được sử dụng ở Nhật Bản để mô tả nhân viên văn phòng, nó ám chỉ những nhân viên làm việc trong công ty rất ngoan ngoãn và bị công ty chèn ép như vật nuôi

Khi Bùi Xuân Hiểu hỏi câu này Diệp Tư Chiêu không trả lời, nhưng Bùi Xuân Hiểu của buổi tối ngày hôm đó quả thực đã khiến anh ấn tượng sâu sắc.

Bởi vì nụ hôn ấy.

Diệp Tư Chiêu không thể tưởng tượng được mình lại bị một cô gái xa lạ cưỡng hôn, thậm chí anh còn chưa kịp phản ứng lại, đối phương đã bị lôi đi.

Không biết vì sao, cũng không ai giải thích với anh.

Hai người bạn lôi cô đi kia nói cái gì anh cũng không nghe rõ, chỉ nghe thấy tiếng nhạc của quán bar chấn động đến nỗi tai anh ù đi.

Sau đó anh cũng không uống rượu nữa, có chút quái lạ còn có chút tâm thần không yên mà rời đi.

Cả đêm không ngủ, trong đầu toàn là nụ hôn mang theo mùi rượu nồng nặc trong quán bar khiến người ta hoa mắt chóng mặt kia.

Thế nhưng, đó lại là nụ hôn đầu của anh.…

Editor: Nếu hay thì mọi người đừng tiếc một cmt cho mình nhó, mà không hay cũng hãy cmt góp ý cho mình biết để mình rút kinh nghiệm ạ, cảm ơn mọi người nhiều nhiều(。ˇ ⊖ˇ)♡