Chương 1

Tuyết rơi dày đặc phủ kín kinh thành, gió tuyết cuồng nộ. Trong phủ Nhϊếp Chính Vương nguy nga tráng lệ, Thịnh Quyết - vị Nhϊếp Chính Vương quyền khuynh triều chính đang bực bội ném quyển sổ con trong tay xuống đất. Lấy một quyển mới, hắn lướt qua vài trang rồi lại ném tiếp xuống đất.

Sổ con vung vãi khắp nơi.

Có lẽ do thời tiết quá lạnh hoặc là do địa long khiến không khí nóng nực khó chịu nên tâm trạng Thịnh Quyết cũng trở nên bực bội, không thể tập trung làm việc gì, thậm chí muốn ra ngoài tuyết để giải tỏa tâm trạng.

Hứa Lạp, lão nô của Nhϊếp Chính Vương phủ, từ bên ngoài bước vào, nhìn thấy Thịnh Quyết cau mày nhíu mặt.

Vị Nhϊếp Chính Vương nổi tiếng thô bạo này thường xuyên cau mày, trong 10 ngày thì ít nhất 7 ngày là tâm trạng không vui.

Hứa Lạp không biết vì sao Thịnh Quyết lại bực bội, nhưng hắn biết rằng khi chủ nhân bực bội thì những người khác sẽ không có chuyện tốt, thậm chí có thể sắp có người phải chịu khổ.

Nghe tiếng bước chân, Thịnh Quyết nhàn nhạt ngước mắt lên nhìn.

Dù đã làm việc cho Thịnh Quyết nhiều năm, Hứa Lạp vẫn sợ hãi khi nhìn vào mắt hắn.

Chủ nhân của hắn thường hay nhìn người khác như vậy, cằm đè thấp, khi nghe tiếng động nào đó, đôi mắt sắc bén như viên đạn nhìn thẳng vào người đối diện, toát lên vẻ lạnh lùng khó tả.

Hơn nữa, lúc này Thịnh Quyết còn cau mày. Đôi mày ấy khi nhíu lại, đuôi mày cong xuống, cùng với nếp gấp rõ ràng ở khóe mắt tạo thành một góc nhọn, thể hiện rõ ràng sự thô bạo đang bị kiềm nén.

Sự thô bạo này như tảng đá sắp sụp đổ, bề ngoài bình tĩnh nhưng ẩn chứa nguy hiểm khôn lường. Tuy nhiên, ánh mắt hắn lại lạnh lùng, mang lại cho người khác cảm giác bình tĩnh và kiềm chế.

Cảm giác này vô cùng mâu thuẫn, vừa thể hiện sự thiếu kiên nhẫn và khắc nghiệt, vừa che giấu lòng dạ và tâm tư khiến không ai có thể đoán được.

Hứa Lạp không biết Thịnh Quyết bực bội vì điều gì trong sổ con, không có manh mối gì, dù hắn có vắt óc suy nghĩ cũng không ra.

Rõ ràng là mùa đông, nhưng Hứa Lạp vẫn đổ mồ hôi lạnh vì ánh nhìn của Thịnh Quyết.

Điều này khiến Hứa Lạp hoảng đến quên mất việc mình đang muốn báo cáo.

Chợt nhìn đến những quyển sổ con vứt lộn xộn trên sàn nhà, Hứa Lạp dò xét hỏi Thịnh Quyết: "Vương gia, nếu hôm nay những quyển sổ con này khiến ngài cảm thấy phiền, nô tài sẽ cho người dọn dẹp."

Thịnh Quyết không nói gì, chống tay vào giữa trán, không biểu lộ cảm xúc.

Hứa Lạp vò đầu bứt tóc, cố gắng nhớ lại những chuyện gần đây, cẩn thận dò hỏi vài câu, cuối cùng cũng làm rõ nguyên nhân.

Gần đây trong kinh thành xuất hiện một đạo sĩ cao tay, chuyên đi xem bói cho con cháu quan lại quý tộc. Không biết từ đâu xuất hiện lời đồn, có người muốn gả con gái cho Nhϊếp Chính Vương.

Ai mà không biết biết Nhϊếp Chính Vương Thịnh Quyết không gần nữ sắc?

Trước đây, khi hoàng đế còn niên thiếu, Thịnh Quyết vì tránh hiềm nghi nên không chịu cưới vợ sinh con. Nay đã qua nhiều năm, hắn nhìn thấy quý nữ kinh thành là lại cảm thấy phiền nên cơ bản không nghĩ đến chuyện này nữa.

Hắn không chỉ không có ý định này mà ngay cả bên trong vương phủ cũng không có nha hoàn bà tử trẻ đẹp nào, tất cả đều là người già.

Hứa Lạp nghĩ lại liền cảm thấy buồn bực. Không phải chứ? Chẳng lẽ thật sự có người phụ thân hồ đồ, cố ý muốn gả con gái cho Nhϊếp Chính Vương phủ?

Cô nương nhà nào mà thật là không may mắn vậy? Đến Nhϊếp Chính Vương phủ, hoặc là sớm chết yểu, hoặc là cũng bị chủ nhân của hắn vắng vẻ cả đời.

“Năm quyển sổ con đặt trên bàn lời trong lời ngoài đều là hỏi chuyện này, thật là phiền phức. Còn mấy phong thư chưa hủy đi này, nghĩ đến cũng đều là chờ ta giải quyết những chuyện đấy.” Thịnh Quyết dùng ngón tay gõ gõ lên những phong thư trong tay, nở nụ cười nửa miệng đầy ẩn ý: “Sổ con là để bọn họ đến nói những chuyện vớ vẩn này với ta sao?”

“Vương gia, chuyện này là đại sự.” Hứa Lạp dè dặt sửa lời hắn, sau đó cẩn thận mở miệng dò hỏi: “Hay là ngài thử suy xét một chút?”

Thịnh Quyết: “…”

Nhϊếp Chính Vương lập tức mím môi, cau mày, đuôi mắt hơi cong lên, như đang cười, lại như đang muốn mắng người.

Hứa Lạp nhìn ra ánh mắt của hắn, nhưng vẫn liều lĩnh nói thêm một câu: “Năm nay kinh thành có vài vị quý nữ cũng đã đến tuổi cập kê…”

Thịnh Quyết khẽ hít thở, tâm trạng không tốt, thuận tay cầm lấy phong thư trong tay.

Hắn vừa nghe Hứa Lạp lải nhải bên cạnh, vừa mở phong thư ra.

Lần này là thư của Nhạc Xương Hầu - Giang Vĩnh Xuyên.

Nhạc Xương Hầu từng có ân với hắn.

Mối ân tình này hắn vẫn luôn ghi nhớ, nhưng Nhạc Xương Hầu lại là người rộng rãi, phóng khoáng, cho dù gặp chuyện gì cũng không đến nghĩ đến việc cầu cạnh hắn.

Trước đây, Thịnh Quyết cho rằng Nhạc Xương Hầu ghi nhớ ân tình này là muốn được trọng dụng. Nào ngờ bây giờ đề cập đến ân tình này, đối phương chỉ muốn nhờ hắn cưu mang con gái mình một thời gian.