Chương 1

"Tôi không đồng ý!"

Người đàn ông với mái tóc nửa bạc trắng đỏ bừng mặt, thở hổn hển đẩy hai người ăn mặc như quan chức ra khỏi phòng.

Nụ cười đạo đức giả trên mặt viên quan kia đột nhiên biến mất, hắn đẩy người đàn ông ra, trên mặt lộ ra vẻ khinh thường, "Không muốn đi lao động ở Hoang Tinh cũng được, miễn là ông có thể trả đủ phí bảo hiểm, chúng ta đương nhiên sẽ nộp đơn bảo lãnh lên cấp trên cho ông."

Sắc mặt Thẩm Trường Phong lại trở nên khó coi, hô hấp cũng trở nên có chút gấp gáp.

Một đám tiểu nhân dùng mắt chó nhìn người này!

Trong quá khứ khi Thẩm gia thịnh vượng, họ đã đưa không ít lợi ích cho bọn quan chức tham nhũng này.

Hiện tại Thẩm gia sa sút, những người này nóng lòng không chờ được mà đến bỏ đá xuống giếng.

Nhưng nếu thực sự đưa Nhạc Nhạc đến đó, đứa trẻ này e là không thể sống sót ở đó nửa ngày.

"Xin cho chúng tôi thêm một chút thời gian? Chúng tôi sẽ thu thập đủ tiền bảo hiểm." Mẹ Thẩm che chở cậu bé gầy guộc phía sau, tuy rằng quần áo chỉnh tề nhưng không che giấu được khuôn mặt hốc hác.

Bà nắm chặt tay Thẩm Nhạc, trong lòng rối bời.

Cuộc tranh chấp trước mặt khiến Thẩm Nhạc bối rối, cậu cắn môi trốn sau lưng mẹ, mơ hồ hiểu hôm nay những người này đến vì mình.

Nhìn thấy cha mình bị đẩy vào tường, tim của Thẩm Nhạc lỡ một nhịp, cậu vùng ra khỏi tay Mẹ Thẩm và nhanh chóng chạy đến bên cha.

Trên trán cha cậu có rất nhiều máu.

Cậu vươn tay muốn che đi lỗ hổng trên đầu của cha mình, lại bị một cước đá vào sau thắt lưng, trực tiếp ngã xuống đất.

Thẩm Nhạc còi cọc, rất gầy và nhỏ, eo không có nhiều thịt, khi bị mấy người quan chức đá đạp ngã, xương kêu răng rắc, nước mắt lập tức trào ra.

Vẻ ngoài nhã nhặn trang nghiêm của Mẹ Thẩm ngay tức khắc thay đổi, giống như phát điên mà cầm lên chiếc bình hoa đem hai tên quan chức kia đuổi ra khỏi nhà.

Mảnh thủy tinh văng khắp nơi, chân của Thẩm Nhạc bị gãy nát, muốn đỡ cha dậy nhưng không dám động, hơn nữa còn bị đá vào eo, đau đến mức chỉ có thể dựa vào người cha đang bất tỉnh cố tìm chút an ủi.

Mấy tên quan chức vẫn chưa rời đi, đứng ở cổng la hét chửi bới, Mẹ Thẩm bình tĩnh lại, ôm Thẩm Nhạc sang một bên, sau đó nhét cha Thẩm vào trong khoang trị liệu.

"Nhạc Nhạc về nhà trước đi, mẹ đưa bố đến bệnh viện, lát nữa mẹ sẽ đến đón con."

Mẹ Thẩm phủi bụi trên quần áo Thẩm Nhạc, bà nghiêng đầu lau nước mắt, không dám nhìn bộ dáng đáng thương của Thẩm Nhạc, không quay đầu lại mà vào trong khoang trị liệu.

Thẩm Nhạc ngồi tại chỗ khóc một hồi, mới phát hiện mẹ đi rồi còn chưa đóng cửa. Cậu cẩn thận bước lên chỗ không có thủy tinh vỡ, nhìn ra ngoài qua khe cửa.

Bọn xấu xa đã đi rồi, chỉ là có các dì ở hàng xóm bên cạnh vẫn còn đứng bên mép vườn nhà cậu.

"Thẩm gia thật đúng là xui xẻo, vì đế quốc làm việc nhiều năm như vậy, kết cục là bị đổ tội lên đầu."

Đổ tội gì? Bọn họ đang nói gì thế?

"Chẳng lẽ không phải sao? Hai vợ chồng sống hạnh phúc nửa đời người, chỉ sợ cũng chỉ còn lại một đứa con trai ngốc không có giới tính thứ hai."

Hầu hết trẻ em trên đế quốc này sẽ bị phân hóa khi còn là thiếu niên, chậm nhất là khi trưởng thành sẽ bị phân hóa, càng lớn thì mức độ phân hóa càng kém.

Những người như Thẩm Nhạc sau bốn năm trưởng thành vẫn chưa phân biệt được, thông thường sẽ cho rằng đây là một người bình thường không xứng sống ở thủ đô tinh cầu, sẽ được Chính phủ phái đi để khai khẩn vùng đất hoang trên mấy tinh cầu cằn cỗi thực hiện lao động nặng nhọc.

Thẩm Nhạc đột nhiên ý thức được, mình chẳng những không thông minh, hơn nữa rất có thể là một cái tiểu phế vật.

"Haiz, theo tôi biết, đây là Thẩm Trường Phong tự làm tự chịu a, không nghe thuyết phục mà cắt đứt quan hệ với Thẩm lão nhị. Thẩm lão nhị bây giờ có danh tiếng như vậy, nhưng Thẩm gia bọn họ lại ngày càng lụi tàn."

Nghe vậy, ánh mắt Thẩm Nhạc sáng lên.

Suýt chút nữa quên mất, cậu vẫn có thể đến gặp em trai nhờ giúp đỡ.