Chương 1: Trở Về

Đầu tháng tư trời đã vào hạ, ánh nắng chói chang chiếu trên con đường thôn Bình An. Vào mùng một hàng tháng, Tô Nghi sẽ vào thị trấn mua đồ dùng nên lúc này, nàng đang trở về nhà.

Chiếc xe ngựa cũ kĩ đi chầm chậm vì con đường đất gồ ghề không mấy dễ đi. Tô Nghi dùng khăn tay khẽ chấm mồ hôi trên trán, khuôn mặt đỏ bừng vì nóng.

Thấy nàng khó chịu, Tiểu Hạ vội rót cho nàng một chén nước. Tô Nghi tiếp lấy một hơi liền uống cạn, sau đó cười với nàng ta:

“Ngươi cũng uống đi, chẳng mấy chốc nữa sẽ về tới nhà rồi”

Tiểu Hạ lúc này mới rót cho bản thân một chén, vội vàng uống. Tiểu Hạ sống cùng Tô Nghi đã được năm năm, cuộc sống vô cùng vui vẻ. Tiểu thư nhà nàng vừa dịu dàng vừa thông minh, chỉ tiếc là sinh ra đã mệnh khổ.

Tô Nghi lại chưa từng nghĩ mình khổ, nàng cảm thấy cuộc sống khá tốt. Người có cuộc sống khổ chân chính phải là mẫu thân của nàng.

Mẫu thân Tô Nghi tên là Dung Nguyệt, bà đã mất được gần một năm nay, nhưng có lẽ những ngày còn sống với bà cũng không khác gì địa ngục.

Dung Nguyệt là con của thầy đồ trong thôn Bình An, bà lớn lên xinh đẹp nhất thôn nên thuở còn trẻ không biết bao nhiêu người muốn lấy bà. Chỉ tiếc là bà đã chọn sai phu quân, đó là cha của nàng.

Tô Hành vốn là một học trò nghèo mồ côi sống ở trong làng. Hắn vốn là học trò của cha Dung Nguyệt, hai người cũng xem như trúc mã mà lớn lên. Đến khi Dung Nguyệt lớn, thấy Tô Hành là người có tài có chí liền gả cho hắn, mong tìm được bến đỗ bình yên.

Buồn thay thuyền chưa cập bến thì bà đã biết mình chọn người sai rồi. Năm Cảnh Hiên thứ hai, hắn lên kinh đô dự thi, đậu được thám hoa, sau đó lại lọt vào mắt xanh thiên kim nhà Hình Bộ Thượng Thư - Bích Lan.

Nếu một người nam nhân đứng trước công danh, tiền tài và người vợ tào khang ở quê nhà, hắn sẽ chọn gì. Kết cục tất nhiên là hắn lựa chọn vứt bỏ Dung Nguyệt, vứt bỏ cả đứa con gái mới vừa lọt lòng là nàng.

Tô Nghi đã từng hỏi bà, liệu bà có hận hắn không? Bà chỉ mỉm cười, thực ra bà vốn dĩ không hề hận hắn. Bà chỉ mong hắn có một ngày quay về gặp bà một lần thôi. Tiếc là cho đến lúc nhắm mắt hắn vẫn không quay về. Sự tồn tại của người vợ tào khang này luôn nhắc cho Tô Hành biết hắn xuất thân bần hàn ra sao, vậy nên bà chết cũng là sự giải thoát cho hắn, hắn mừng còn không kịp, sao lại bỏ công về gặp bà.

Tô Nghi chưa biết mặt người cha trong lời kể của mẫu thân, nhưng nàng cũng không hề cần hắn. Tuy không có cha nhưng Tô Nghi đã được mẹ nuôi dưỡng rất tốt, nàng sống rất vui vẻ hạnh phúc.

Nhưng nàng khác mẫu thân của mình, nàng hận ông ta, nàng muốn trả thù người đã sinh ra mình. Nếu mẫu thân còn sống chắc nàng không hận ông ta nhiều như vậy, mẫu thân chết chính là mồi lửa cho sự hận thù này bùng cháy dữ dội.

Nàng vẫn nhớ hôm mẫu thân bệnh nặng sắp qua đời, nàng cùng Tiểu Hạ lặn lội tới cửa phủ Thái Phó. Phải, ông ta dưới sự hỗ trợ của vị cha vợ hiển hách năm nào đã bò dần lên trên, làm thái phó dạy học cho các hoàng tử.

Tấm bảng hiệu thái sư treo trên cửa thϊếp vàng chói lọi càng tôn lên quần áo mộc mạc của nàng. Hắn hạ triều về, nàng lao ra chặn kiệu, gọi hắn chỉ mong hắn có thể về gặp mặt bà lần cuối. Nhưng hắn thậm chí còn không quẳng cho nàng một ánh mắt, lạnh lùng nói:

“ Kẻ ăn xin dơ bẩn ở đâu tới đây, mau cho nàng ta vài đồng rồi đuổi nàng ta cút đi”

Người phụ thân sinh ra nàng gọi nàng là ăn xin, ánh mắt ghê tởm hắn nhìn nàng như ruồi bọ khiến nàng vĩnh viễn không quên.

Tô Nghi hận hắn nhưng nàng không có đủ quyền lực chống lại hắn. Nhưng không sao, cơ hội đã sắp tới, rất nhanh nàng và hắn sẽ gặp lại nhau.

Xe ngựa đi một lát đã dần chậm lại, cuối cùng dừng hẳn. Tiểu Hạ đỡ nàng bước xuống xe, Tô Nghi bị nóng có chút choáng váng. Tới khi bước chân xuống, nàng mới thấy một cỗ xe ngựa xa hoa đang đậu trước cửa nhà, khoé môi nàng giương lên, nụ cười trên mặt không giấu được, nàng nói với Tiểu Hạ:

“ Cuối cùng cũng tới rồi”

Tiểu Hạ hiểu nàng đang nói gì, không đáp lại mà nắm lấy tay nàng trấn an. Nàng khẽ vỗ vỗ lên mu bàn tay nàng ta, sau đó bước vào nhà.

Trong nhà, Hoạ cô cô đang dâng nước cho một phu nhân đứng tuổi, đoán chừng người này là ma ma trong quý phủ nào đó. Bà ta ngoài 40, vải vóc trên quần áo thậm chí còn đẹp hơn mấy tiểu thư nhà giàu trong trấn, khuôn mặt có nét cay nghiệt. Thấy Tô Nghi bước vào, bà ta lẳng lặng đánh giá nàng từ trên xuống dưới, sau đó cười khinh miệt:

“ Đúng là xuất thân bần hàn, khuôn mặt này thậm chí còn thua cả nô tỳ trong phủ ta”

Tô Nghi không tức giận, chỉ mỉm cười:

“ Xấu hay đẹp cũng chỉ là lớp da, quan trọng là có hữu dụng hay không. Nếu ta không hữu dụng thì hoạ có là tiên trên trời chắc gì ngươi đã tới đây hôm nay. Đúng không?”

Khuôn mặt ma ma kia tái mét lại, cũng không ngờ Tô Nghi lại nói thẳng ra như vậy. Sau đó thu lại vẻ khinh miệt, cười gượng:

“ Nô tỳ cũng chỉ nhất thời lắm mồm, nếu tiểu thư đã biết mình cần phải làm gì thì chúng ta cũng không tốn thời gian nữa. Mời tiểu thư mau thu dọn hành lý, lão gia và phu nhân còn đang đợi người ở trong phủ”

Tô Nghi cũng lười đôi co với hạng người ngu xuẩn như bà ta, gật đầu đồng ý:

“ Ta đã biết, ngươi chờ một chút, ta thu dọn xong sẽ theo ngươi”

Từ một tuần trước nàng đã nhận được thư từ Tô Hành, trong thư hắn giả tạo nhắc tới tình nghĩa cũ với mẫu thân, lại tỏ vẻ ăn năn với nàng, chẳng phải là vì để lợi dụng lúc này sao?

Bản chất của hắn bao năm nay vẫn vậy, không hề thay đổi. Chỉ cần có lợi thì hắn sẵn sàng hạ mình, vứt bỏ cả sĩ diện.

Tô Nghi cũng không có đồ đạc gì cần mang theo cả, nàng sống đơn giản đã quen. Hơn nữa phụ thân đáng kính của nàng hẳn là đã chuẩn bị đầy đủ cho con cờ là nàng rồi.

Thứ quý giá duy nhất nàng mang theo chỉ có chiếc hà bao mẫu thân làm cho nàng và một miếng ngọc bội. Sờ vào miếng ngọc bội lạnh lẽo nhưng nàng lại thấy ấm áp trong lòng. Nó là thứ duy nhất sưởi ấm trái tim nàng suốt những năm qua.

Tô Nghi nắm lấy miếng ngọc treo ở cổ, thì thầm:

“ Giả Thanh, ta sẽ mạnh mẽ sống để có thể gặp lại chàng”