Chương 1

Trong màn đêm vắng lặng, khuôn viên cung điện trang hoàng đẹp đẽ mang sắc màu tươi tắn.

Lộp bộp, tiếng đồ vật va vào nhau, tiếp theo vang lên giọng nữ nói khẽ "Công chúa, vậy có ổn không nếu Hoàng Thượng biết được sẽ nỗi giận"

Nữ tử khuynh thành vừa được gọi là công chúa lúc này đang hai tay bận bịu xếp đồ vào tay nải, miệng lầm bầm nhưng không dám nói lớn "Khỏi lo, bây giờ Tống Thiên Nhan mang thai, Hoàng Huynh còn vui mừng không kịp"

Nói nàng cực khổ như vậy cũng là do nữ nhân đó, Tống Thiên Nhan đúng là thù dai. Nàng chỉ lỡ tay phá vỡ bộ cờ nàng ta vừa phát minh, nàng ta liền nói Hoàng Huynh ban hôn cho nàng. Bắc Tử Mịch nàng vẫn chưa muốn thành hôn. Hơn thế nàng vẫn chưa tìm được ai vừa mắt.

Nàng rón rén bước đến mở cánh cửa nhìn ra ngoài màn đêm, đưa tay ngoắc ngoắc nữ tử phía sau. Tiêu Huyên Nhi chảy dài ba vạch đen, cũng nhắm mắt đi theo nàng. Bắc Tử Mịch đột ngột quay đầu " Huyên Nhi, cuốn truyện đáng ghét đó, cầm theo cho ta"

" Công chúa, không phải ngươi kêu rất ghét cuốn truyện đó a, sao còn đem theo ?" Tiêu Huyên Nhi khó hiểu.

Bắc Tử Mịch rõ đầu nàng, tiếc rèn sắt không thành thép "Tiêu Huyên Nhi a Tiêu Huyên Nhi, ngươi theo ta lâu như vậy sao không thông minh ra. Ta đem theo cuốn đó là để hành hạ nó hằng ngày"

Tống Thiên Nhan ghi thù, viết tên nàng thành nữ phụ trong cuốn truyện đó. Nàng rất là bực mình, Tiêu Huyên Nhi hiểu ra, chạy vào lấy ra một cuốn truyện đã rách tả tơi. Bắc Mịch Nhi hài lòng, bước tiếp.

Nàng bước ra khỏi hoàng cung Bắc Đường, sao nàng cứ cảm thấy có gì đó không đúng, nhìn vào hoàng cung to lớn nàng lầm bầm " Sao ta cảm thấy ra khỏi cung cứ dễ dàng thế nào"

Bầu trời đột ngột kéo đến mây đen, Tiêu Huyên Nhi lo lắng nói " Công chúa, trời sắp đổ mưa rồi, hay chúng ta để mai hãy đi"

" Huyên Nhi, ngươi có thấy ai đi trốn còn lựa ngày không" Nàng bực bội, mất mặt quá mất mặt.

Trên trời đánh xuống một đạo thiên quang, bên dưới không còn hình ảnh hai nữ tử, chỉ còn cuốn truyện rách nát dưới đất. Loé sáng rồi biến mất.

Hoàng cung Bắc Đường, một nữ tử xinh đẹp đang dựa người vào nam tử tuyệt sắc với mái tóc bạch kim. Phía trước bọn họ là một hắc y nhân đang tường thuật lại mọi chuyện, nữ nhân giật giật khoé miệng "Bắc Tử Mịch chuyện gì cũng có thể làm. Vỹ Lăng, ngươi có một Hoàng muội cực phẩm"

Bắc Vỹ Lăng cười, nhéo mũi nàng "Nàng ấy như vậy không phải đều do nàng"

" Ta làm gì? Vỹ Lăng, để Tử Mịch đi vậy liệu có ổn. Ta lo..." Tuy nàng và Bắc Tử Mịch luôn luôn đấu võ mồm, nhưng nàng thật sự xem nàng ta là bằng hữu. Bắc Tự Mịch rất tốt với nàng.

Bắc Vỹ Lăng cười ôn nhu xoa bụng hơi nhô lên của nàng " Đừng lo, để nàng đi vậy cũng không gì không tốt. Có khi sẽ mang được muội phu về"

"Ta đã cho người bảo vệ Tử Mịch, Thiên Nhan đừng lo lắng quá ảnh hưởng hài tử" Một nam tử tuyệt sắt đi vào sủng nịnh nhìn nàng.

Tống Thiên Nhan bĩu môi, đừng tửơng nàng không biết những gì bọn họ làm. Không phải tại do nàng và Bắc Tử Mịch suốt ngày nằm đọc trong đống tiểu thuyết rồi hò hét những soái ca nên bọn họ ghen tị đành tống cổ Bắc Tử Mịch đi sao.

Cổ đại đã nhàn rỗi, mang thai càng thêm nhàn rỗi. Nàng đàng viết truyện tiểu thuyết làm thú vui, ai kêu khi còn ở hiện đại nàng thích ngôn tình tiểu thuyết. Bắc Tử Mịch nhờ một tay nàng huấn luyện bây giờ tuy là công chúa cổ đại, nhưng về thế giới văn minh hiện đại cũng biết không ít. Khi đọc truyện cứ vài ba câu nàng ta đều quay sang hỏi nàng nghĩa.

Bây giờ nàng ta đi khỏi cung, cuộc sống buồn chán của nàng ai thấu hiểu. Bắc Vỹ Lăng thấy gương mặt than trời than đất của nàng, cười hôn xuống.

Thế kỷ 21, bệnh viện Mạc Thị lớn nằm ngay trung tâm thành phố. Bên trong phòng bệnh trắng tinh, một cô gái khoảng trừng 17-18 tuổi đang nằm đó, đôi mắt khép chặt, sóng mũi cao, đôi môi phấn hồng.

Nàng khe khẽ mở mắt, nhìn trần nhà trắng tinh, mùi hương kì lạ xộc vào mũi nàng, Bắc Tử Mịch vội che nửa mặt "Mùi gì vậy, nghe thật kinh"

Nhìn xung quanh căn phòng xa lạ toàn màu trắng, đây là đâu ? Tại sao lại toàn trắng ? Nhà có tang sự sao. Đưa tay chạm vào chiếc ly làm bằng thuỷ tinh đặt ở đầu giường. Thứ này đẹp quá, giường này làm bằng gì, êm thật sự.

Rốt cuộc đây là chốn nào ? Nàng nhớ nàng đã ra khỏi cung, sau đó ... sau đó không có sau đó, vừa mở mắt ra đã thấy nàng ở đây.

Nhìn xuống nàng la to, hai tay sờ loạn trên người, đây là cái gì y phục ? Không những chỉ có một lớp áo cùng cái đồ kỳ lạ bên trong, hơn thể chỉ có cái quần. Chung quy cứ thấy quen quen, những cái này giống như các chi tiết trong những cuốn tiểu thuyết mà Tống Thiên Nhan đã viết.

Cánh cửa phòng bệnh mở ra, một chàng trai cực kỳ đẹp mắt, tuổi chỉ tầm 21-22, sóng mũi cao, khuôn mặt nét rõ ràng cùng mái tóc màu bạc quyến rũ được vuốt hờ. Giọng nói trầm ấm tràn đầy mị lực vang lên "Bắc Tử Mịch, lần này lại là gì ? Lần trước là nhức đầu, lần trước nữa là đau bụng, lần này lại là gì ?"

Bắc Tử Mịch này làm hắn chán ghét, cho dù mang bộ mặt xinh đẹp nhưng tính tình đanh đá không thể làm người thích. Chỉ vì gặp hắn, cô hết lần này lần khác giả bệnh để vào bệnh viện.

Bắc Tử Mịch đứng hình, nghe hắn nói vậy, tức giận quát " To gan, ai cho ngươi gọi thẳng tên ta"

Tuy nàng vẻ luôn đùa giỡn hay làm theo những trò hề của Tống Thiên Nhan. Nhưng nàng cũng đường đường là Bắc Đường Công Chúa, khí chất hoàng tộc đấy không thể nào mất được.

Mạc An Hiên kinh ngạc nhìn cô, hôm nay Bắc Tử Mịch lên cơn điên sao " Bắc Tử Mịch, cô lại giả bệnh gì nữa"

" Bổn công ..." Khoang, có gì đó không đúng. Nhảy xuống giường đi đến bên cửa số, đưa tay vén nhẹ tấm rèm, nàng cả kinh lùi về sau " Ôi mẹ ơi"

Bên ngoài là những hình vuông cao cao, những chiếc hộp đang tự động di chuyển. Còn nàng lại đứng trên bục thật cao. Đây rốt cuộc là đâu.

Hắn nhìn cô, đôi mày kiếm nhăn lại, Bắc Tử Mịch lại làm trò gì giả điên giả khùng. Đúng là biết cách làm hắn chán ghét.

Bình tĩnh lại hơi thở, nàng có nhớ Tống Thiên Nhan có từng nói, nàng ta đến từ một thế giới khác lạ tên là thế kỷ 21, nơi đó có những toà nhà được xây thật cao, và những chiếc hộp tự đi, hay còn gọi là xe ô tô. Vậy đây là thế kỷ 21 đi.

Nàng đột nhiên nở nụ cười, vậy nàng thật sự đến thế kỷ 21 ? Ở Bắc Đường chán chết nàng, đọc những cuốn truyện của Tống Thiên Nhan nàng đã mong muốn được đến đó, không ngờ có một ngày nàng thật sự đến đây.

Quay lại nhìn nam tử tuấn mĩ, gương mặt đúng là một mĩ nam, nhưng tóc hơi kì dị một chút, hơn thế y phục hơi quái đảng " Công tử, xin hỏi đây là đâu ?"

Mạc An Hiên cười lạnh " Bắc Tử Mịch, nếu cô định dùng trò này bắt chuyện tôi thì cô nên về đi thôi. Tôi sẽ làm thủ tục cho cô xuất viện"

Bắc Tử Mịch đi đến vội vịn tay hắn, Mạc An Hiên chán ghét đẩy ra " Mạc An Hiên tôi không thích cô, phiền cô về cho. Bệnh viện Mạc Thị từ đây cũng không nhận cô. Nếu Bắc gia chủ có gì không vừa lòng thì cứ đến gặp tôi"

Bắc Tử Mịch tập võ công từ nhỏ nên cho dù hắn đẩy mạnh thì nàng cũng chỉ lung lây nhẹ chứ không đến nỗi ngã. Quan trọng câu nói của hắn " Ngươi tên Mạc An Hiên ? "

Hắn lạnh lùng nói " Bắc Tử Mịch cô giả ngốc ?"

Hắn là Mạc An Hiên, nàng là Bắc Tử Mịch. Hắn chán ghét nàng. Sao nghe cứ quen quen. Nàng nhìn hắn hỏi tiếp " Vậy ngươi có biết Tô Doãn Tình ?"

Vừa nhắc đến cái tên đó, nam tử trước mặt đã quay lại, mắt lạnh nhìn nàng lên tiếng cảnh báo " Bắc Tử Mịch, cô còn gây sự với Tình Nhi, đừng trách tôi vô tình"

Nàng chính thức hết vui, tuy là người theo Tống Thiên Nhan nói thì là cổ đại, nhưng theo thời gian dài đi theo Tống Thiên Nhan cùng một đống tiểu thuyết nhiều thể loại của nàng ta, thì Bắc Tử Mịch chắc chắn một điều nàng đã xuyên vào quyển sách đáng ghét đó, hơn thể còn hoa lệ vào vai nữ phụ đanh đá, chua ngoa.

Tống Thiên Nhan ngươi hại bổn công chúa đủ thảm, Bắc Tử Mịch ta một đời dịu hiền thục nữ vang danh tứ quốc, chứ đâu chua ngoa đổng đảnh như Bắc Tử Mịch nữ phụ này. Nếu thiếu tên ngươi có thể lấy hoàng tỷ Bắc Tử Như của bổn công chúa. Bây giờ xuyên thành nữ phụ vạn người ghét ngươi nói ta nên sống sao.

Nhìn vào Mạc An Hiên, nàng khinh bỉ đưa tay đóng cửa phòng, đây là một trong những nam chủ của nữ chính Tô Doãn Tình. Vốn cuốn truyện này Tống Thiên Nhan viết ra là muốn chọc tức nàng, nên hình tượng nữ chính được viết rất yếu đuối, thánh mẫu. Đúng kiểu nữ nhân bổn công chúa ghét nhất, giả tạo, chỉ sống nhờ tranh sủng của nam nhân.

Không biết do cùng tên hay sao nàng lại đồng cảm với Bắc Tử Mịch nữ phụ. Tuy đua ngoa nhưng nàng chỉ muốn nam chủ quan tâm chú ý. Còn lại thì bị Tô Doãn Tình hãm hại, nên sau này trả giá rất thảm, gia tộc mất hết, cả đời phải lang thang xin sống.

Nếu nàng xuyên vậy Huyên Nhi chắc chắn cũng xuyên, nàng nên đi tìm nàng ấy. Cũng may nữ phụ này chính là trong đại gia tộc Bắc Thị. Nếu cho nàng thành kẻ không danh, thì chắc nàng sẽ đem 18 đời tổ tông Thống Thiên Nhan ra chửi.