Chương 5: Tới công ty

Xấu hổ trầm mặc trong chốc lát, Trần Thạc mở miệng: "Thực xin lỗi, tối hôm qua tôi uống nhiều quá liền đem cô.....Thực xin lỗi"

Trần Thạc xin lỗi cùng với Nguyễn Tương tưởng tượng không sai biệt lắm, nhưng cô vẫn là có chút mất mát, càng dịu dàng và ấm áp, càng xấu hổ.

Tối hôm qua là cô cam tâm tình nguyện bị hắn cưỡиɠ ɠiαи, thân thể không biết liêm sỉ, thậm chí còn cảm thấy thực sướиɠ.

Sảng qua đi, lưu lại ý niệm bi ai ----- nếu không phải tối qua Trần Thạc uống say đi nhầm phòng, tưởng cô là Chương Kỳ sợ là cả đời này cũng không được ngủ cùng người nam nam nhân mà cô ái mộ đã lâu.

Tốt thôi, cũng chỉ là một đêm tình.......Khi tỉnh lại cô cùng Trần Thạc sẽ không có cái gì liên quan.

Nghĩ đến điểm này, tâm Nguyễn Tương như bị cái gì cứa vào, xé rách đau đớn.

" không có việc gì.......Chuyện này coi như không phát sinh qua" Nguyễn Tương đỏ mặt, không dám nói nhiều lời, dễ dàng tha thứ Trần Thạc,: ""Anh đi nhanh đi"".

""Tối hôm qua tôi có hay không....."" Trần Thạc đảo mắt xung quanh.

""Tôi sẽ uống thuốc tránh thai, anh không cần lo lắng!""

Nguyễn Tương đứng dậy trực tiếp đẩy hắn ra ngoài, cô hiện tại không nghĩ nhìn thấy hắn. Hắn thao cô sảng nhưng trong lòng lại không có cô. Khó chịu.

Cô làm bộ như không có việc gì, nhanh chóng thu thập đi làm.

"Nguyễn Tương, cô đem phương án ngày hôm qua cho tôi xem một chút! Nguyễn Tương?Nguyễn Tương?"

Đồng nghiệp thấy đôi mắt cô vô thần, vỗ vỗ bả vai cô.

"A?!" Nguyễn Tương lập tức khôi phục tinh thần, đôi mắt sạch sẽ như phủ một tầng sương mù, nhìn đồng nghiệp trước mặt lộ ra vẻ nghi hoặc.

Đồng nghiệp kia hơi mềm lòng, kiên nhẫn nói: "cô đem phương án ngày hôm qua cho tôi xem một chút."

" Nga nga, được! Dương tỷ, chị chờ một chút, tôi tìm xem, cái này.....không phải.....cái này, đây ạ!"

Dương tỷ nhìn tiểu cô nương bộ dáng hoảng loạn muốn mở miệng trấn an, lại nhìn thấy khi Nguyễn Tương tìm kiếm văn kiện không cẩn thận lộ ra dấu hôn ở xương quai xanh.

Ánh mắt Dương tỷ lập tức tối sầm lại, nhưng nhìn Nguyễn Tương bộ dáng thanh thuần tưởng là mình nhìn lầm rồi.

Ai ngờ khi Dương tỷ tiếp nhận văn kiện Nguyễn Tương đưa cho, lại thấy trên cổ tay cô có vệt đỏ, trong lòng tựa hồ tin tưởng cái gì, không khỏi phát ra một tiếng cười nhạo, xoay người lưu loát rời đi.