Chương 7: Cô thực uỷ khuất!!

" Ta vừa rồi ở chỗ nàng lấy văn kiện, xương quai xanh của cô ta.......!" Dương tỷ còn dùng ngón tay chỉ chỉ vào xương quai xanh. "Tất cả đều là dâu tây rậm rạp a"

"Thật sự? Tiểu cô nương nhìn rất thanh thuần, lại biết nghe lời, tay chân cũng lanh lẹ." Vương tỷ tuy rằng đoán được nhưng vẫn thực khϊếp sợ.

"Đó đã là gì, trên cổ tay cô ta còn có vệt đỏ, nhìn liền biết là bị thắt lưng nam nhân trói!" Dương tỷ ngữ khí thập phần ghét bỏ.

" Ngoài mặt ngoan ngoãn, thật không nhìn ra sau lưng lại da^ʍ như vậy" Vương tỷ líu lưỡi mà nói, sau đó nghĩ đến cái gì, mắt lại sáng lên.

" Cô nói Nguyễn Tương vừa tới công ty không lâu, tuy là chăm chỉ cần mẫn nhưng tốc độ thăng chức có phải hay không có chút nhanh? Ta nghe có người nói nàng cùng Đàm tổng có một chân!"

Vương tỷ nói đến đây âm thanh nhỏ đi không ít nhưng vẫn truyền tới tai Nguyễn Tương thực rõ ràng.

Nguyễn Tương đem môi cắn tới trắng bệch, ngăn không cho mình khóc thành tiếng.

"Ta xem, tám chín phần mười, khẳng định là như vậy!" Dương tỷ phụ hoạ.

Hai người họ lại chia sẻ với nhau một vài chuyện bát quái rồi rời khỏi, mà ở bên kia Nguyễn Tương đã nhịn không được rơi nước mắt.

Một lúc sau cô mới qua loa lau đi nước mắt, đi tới cầm một ly trà muốn làm tâm tình của mình tốt hơn một chút.

Lúc này Chương Kỳ đi tới, thấy bộ dáng Nguyễn Tương tựa hồ như đã khóc qua, liền lại gần thấp giọng ôn nhu dò hỏi: "Nguyễn Nguyễn, cậu làm sao vậy?"

Nguyễn Tương ngẩng đầu thấy Chương Kỳ quan tâm mình như vậy, tức khắc trong lòng sinh ra một chút áy náy.

Nghiêm túc mà nói, cô đã phản bội Chương Kỳ.

Nguyễn Tương áy náy, lập tức không biết nói chuyện với Chương Kỳ như thế nào.

"Tớ.....hức....Ô ô ô......"

Tuy là đã chuẩn bị tốt tâm lý, nhưng khi mở miệng ra lại cảm thấy uỷ khuất nồng đậm, thấp giọng nức nở.

Chương Kỳ thấy Nguyễn Tương như vậy cũng không hỏi cái gì, phòng lấy nước lại là nơi người tới người đi.

Chương Kỳ mặt đầy bất đắc dĩ chỉ có thể thở dài, đáy mắt lại lộ ra tia hưng phấn.