chương 8: Áo sơ mi ướt đẫm dụ hoặc trưởng phòng

Chương Kỳ kéo Nguyễn Tương đến nơi cầu thang không có người.

"Nguyễn Nguyễn a, đừng khóc, cậu có gì uỷ khuất có thể cùng tớ nói mà."

Chương Kỳ vuốt lưng trấn an cô.

" Huhu.... hức...Tớ nghe thấy.....nghe thấy bọn họ nói tớ cùng Đàm tổng có một chân nên mới thăng chức nhanh như vậy........Ngô......"

Chương Kỳ nghe vậy, đáy mắt hiện lên một tia cảm xúc không rõ, trên mặt lại biểu hiện đồng tình thấp giọng an ủi Nguyễn Tương.

"Không khóc, Không khóc, cậu là người như thế nào tớ còn không rõ ràng sao?"

"Kỳ Kỳ, cậu thật tốt" Nguyễn Tương ôm ly nước cảm nhận được Chương Kỳ vuốt lưng trấn an.

"Tớ rất rõ ràng, Nguyễn Tương nhà chúng ta làm việc kiên định nỗ lực, mới không phải cái loại hồ ly tinh yêu diễm đê tiện chỉ biết dựa vào nam nhân, tuyệt đối sẽ không cùng Đàm tổng có bất kì cái gì mờ ám" Nói như vậy nhưng khoé miệng Chương Kỳ lại nhếch lên một cách ý vị thâm trường.

Nghe Chương Kỳ tin tưởng mình như vậy, Nguyễn Tương càng cảm thấy áy náy cùng chột dạ, tối hôm qua cô.......bị bạn trai cô ấy thao đến thoải mái, còn kịch liệt cao trào....Thậm chí bây giờ nhớ tới, tiểu bức cô lại nóng lên, không biết xấu hổ mà nghĩ muốn Trần Thạc thao cô

Không đợi Nguyễn Tương hết áy náy thì điện thoại của Chương Kỳ vang lên.

"Uy, ngài hảo."

Nguyễn Tương nhìn về phía Chương Kỳ còn đang tiếp điện thoại, cô ta đưa cho Nguyễn Tương một ánh mắt ý nói đừng nóng nảy. Sau đó đi ra ngoài.

Cô thu hồi ánh mắt, tay câm ly nước, người dựa vào tường chờ Chương Kỳ quay lại. Một bên cảm thấy tủi thân, một bên chu chu miệng nhỏ lên uống nước.

"Làm sao vậy? Công việc đang làm hiện tại có gì khiến cô không hài lòng sao?" Âm thanh trầm thấp của nam nhân truyền tới.

Khuôn mặt Nguyễn Tương đang gục xuống ly nước bỗng giật mình ngẩng lên, nhìn thấy người nam nhân đang đi về phía cô không phải ai khác mà chính là người trong lời đông thổi của mấy đồng nghiệp - Đàm tổng.

Đàm tổng tên là Đàm Nguỵ Ngang, tuổi còn trẻ, sự nghiệp thành công, khuôn mặt anh tuấn, khí chất trưởng thành lại chưa cưới vợ, cũng là đối tượng của không ít nữ nhân.

Trên mặt Nguyễn Tương nước mắt tèm lem, một ít nước mắt đọng ở khoé mắt chậm rãi lăn xuống má.

"Không.........không có việc gì........công tác làm vẫn còn tốt, cảm ơn Đàm tổng đã quan tâm."

Đàm Nguỵ Ngang lạnh mặt, đẩy đẩy mắt kính gọng vàng trên mũi. Hẵn ngày thường lịch sự nho nhã, lại thập phần nghiêm khắc, nói một không hai.

Nguyễn Tương cảm thấy mình thật xong đời rồi, thời gian đi làm không làm việc, còn ở chỗ cầu thang khóc.

"A!"

Ai ngờ, Đàm Nguỵ Ngang không trách mắng cô như trong tưởng tượng, ngược lại duỗi tay lau nước mắt cho cô, khiến cô hoảng sợ, cái ly trên tay bị lệch đi đổ ra ngoài.

Không kịp nghĩ nhiều, Nguyễn Tương một tay cầm ly nước một tay kéo khoá áo khoác ra.

Cổ áo sơ mi trắng đều bị làm ướt, một chút nước bị chảy xuống vùng ngực, thật sự là xấu hổ chết mất.

"Cô không sao chứ? Có bị phỏng không? Là tôi quá đường đột làm cô hoảng sợ, xin lỗi." Nói xong, Đàm Nguỵ Ngang liền lấy khăn giấy duỗi tay giúp Nguyễn Tương chà lau cổ áo.

Nước trà là ấm áp, ngón tay thon dài của Đàm tổng lại là lạnh lẽo.

Nguyễn Tương bị lạnh đến run lên, hai luồng cao ngạo trước ngực cũng theo đó mà run rẩy.

Ánh mắt Đàm Nguỵ Ngang hơi tối sầm lại, hình dạng bầu vυ" no đủ phía dưới áo sơ mi trắng bị ướt trong suốt, làm hắn xem đến thực rõ ràng. Khi chà lau cổ áo, ngón tay lại ngẫu nhiên xẹt qua cái cổ trắng nõn của Nguyễn Tương.

"Đàm.......Đàm tổng......."

Nguyễn Tương có chút khó khăn, ngẩng đầu cẩn thận đánh giá Đàm Nguỵ Ngang, cô không rõ vì sao Đàm Nguỵ Ngang đột nhiên cư xử kì lạ với cô như vậy.......Đàm Nguỵ Ngang chính là người trực tiếp lãnh đạo cô, Nguyễn Tương không muốn từ bỏ công việc hiện tại.

Đàm Nguỵ Ngang bị đôi mắt đỏ hồng do vừa mới khóc của Nguyễn Tương nhìn chằm chằm, một bàn tay kia rũ bên hông chậm rãi nắm chặt.

Nữ nhân này nhìn hắn, ánh mắt nhu nhược đáng thương là đang muốn câu dẫn hắn đi?

Thực hảo, hắn đã ngạnh, cũng không nhẫn nhịn nổi.