Chương 4: Nước mắt tràn bờ mi

Dung Nhan không về nhà.

Nếu cuối cùng vẫn đi tới bước này, cũng đã đệ đơn ly hôn, cô sẽ không tính toán tiếp tục sống với anh dưới một mái nhà nữa.

Điều quan trọng nhất là hiện tại lòng cô cũng đang rất rối bời, không thể yên ổn sống chung một phòng với anh, sau khi trở về, hai người sẽ không tránh khỏi nảy sinh cãi vã.

Hiện giờ, cô cảm thấy rất mệt mỏi, không còn sức lực để tranh cãi với anh nữa.

Cô hiểu rõ Mục Viễn Hàng, tối nay, khi cô nói chuyện ly hôn với anh trước mặt bao người, đã làm cho anh mất hết mặt mũi, sau khi về đến nhà, không biết anh còn tức giận đến đâu nữa, mà hậu quả của việc chọc giận anh, cuối cùng người phải chịu tội vẫn là bản thân cô.

Cô không biết những người đàn ông khác có như vậy không, cô chỉ biết là mỗi khi hai người cãi nhau, Mục Viễn Hàng đều thích dày vò đủ kiểu trên giường.

Cô lái xe ngoài đường không mục đích, nước mắt tuôn rơi ngập bờ mi, cho đến khi cạn hết, cho đến khi vơi bớt những ưu tư, bản thân cũng bình tĩnh lại.

Thật ra, mọi chuyện hôm nay xảy ra quá đột ngột, cô cũng không suy nghĩ tới đường lui cho mình, chẳng qua là trong lòng thấy tuyệt vọng, dưới sự mất mát khôn nguôi, cô dứt khoát nói ra câu ly hôn.

Tuy rằng, vừa rồi cô rất bình tĩnh trước mặt mọi người, nhưng thật ra nội tâm cô đang dâng trào, từng đợt sóng kinh hoàng cứ nối tiếp nhau.

Sau khi đưa ra quyết định như vậy, trong lòng cô sao có thể bình tĩnh như ngoài mặt được đây?

Dù gì thì đó cũng là cuộc hôn nhân kéo dài năm năm, dẫu sao giữa họ cũng có một đứa con gái, cô cũng đã từng yêu người đàn ông đó bằng thứ tình cảm nồng cháy mà mãnh liệt nhiều năm như vậy.

Nhưng mà, sau khi nghe thấy lời tỏ tình của Hạ Du với anh trong quán cà phê lúc xế chiều, sự im lặng kéo dài tới mấy phút của anh, làm cho thứ tình cảm hèn mọn mà khó khăn lắm cô mới giữ được chết đi trong nháy mắt.

Cô biết anh không yêu cô, và cũng biết rằng cả đời này anh sẽ không bao giờ có tình cảm với cô, nhưng cô vẫn hy vọng, hy vọng rằng với tư cách là một người cha, anh sẽ cho con gái một ngôi nhà hoàn chỉnh, tiếp tục duy trì đoạn hôn nhân này.

Cho dù chỉ vì con gái mà anh vẫn muốn gìn giữ mái nhà này cùng với cô, cô cũng sẽ hèn mọn mà tiếp tục, không lùi bước để duy trì cuộc hôn nhân này, nhưng anh lại không làm như vậy.

Khi đối diện với lời tỏ tình và cầu xin của Hạ Du, anh chỉ mím môi im lặng.

Mà sự im lặng của anh, vào thời điểm nhạy cảm này chỉ khiến cô cảm thấy là anh muốn từ bỏ cô, từ bỏ con gái, từ bỏ cái gia đình này.

Cho nên, cô lựa chọn tác thành cho bọn họ.

Còn Hạ Du là người trong lòng của anh, cô ta có tình với anh, nhưng cũng là người bỏ rơi anh, giờ đây, cô ta đã trở về, anh lại đặt cô ta lên đầu quả tim mình lần nữa.

Chỉ bằng vào điểm này thôi cũng khiến lòng cô như đã chết.

Chưa kể tới chuyện Hạ Du đã thẳng thắn thừa nhận, sở dĩ ban đầu cô ấy chia tay anh, chọn ở bên anh cả anh đều là do cha anh bắt ép, thật ra người trong lòng cô ấy yêu nhất chính là anh.

Khi người bạn yêu nói rằng cô ấy cũng yêu bạn, có phải dường như cả thế giới đều tỏa sáng không?

Vì vậy, sau khi họ rời đi, cô đã nhanh chóng đi tìm một luật sư, lập một bản thỏa thuận ly hôn, và giao tất cả các vấn đề ly hôn cho luật sư giải quyết.

Cô cho là chuyện ly hôn này chắc hẳn sẽ rất là đơn giản, anh và người anh yêu đều có tình cảm với nhau, mà đơn ly hôn, trừ con gái ra, tất cả những tài sản khác của anh, cô đều không cần, nhà không, xe không, cổ phiếu cũng không, cô chẳng muốn cái gì cả.

Có thể không đơn giản hay sao?

Nói không chừng, có lẽ sáng sớm ngày mai, bọn họ sẽ đứng ở Cục Dân Chính xử lý thủ tục ly hôn.