Chương 1

Ngày mùng 5 Tết, Hạ Tập Thanh được ra tù.

Hôm nay thời tiết không tốt lắm, trời âm u.

Cậu đứng ở cửa, có chút ngây người. Cậu đã ở trong tù khá lâu, khi được ra ngoài liền cảm thấy không quen thuộc, động tay chân như thế nào cũng không biết.

Cậu nhìn xung quanh một vòng. Thật xa lạ! Nhưng nhớ lại, cậu cũng không rõ khi cậu tới nhà tù này trông như thế nào.

Giám ngục đưa cho cậu một cái túi, là cái cậu mang theo khi bị bắt. Bên trong có vài cuốn sách cùng một ít tiền lẻ. Giám ngục vỗ vỗ vai Hạ Tập Thanh, trêu ghẹo nói: “ Ngẩn người gì đó, không nỡ đi à?”

Hạ Tập Thanh im lặng mà nhận túi.

“Đi thôi. Thằng nhóc cậu ra ngoài cố gắng làm người thật tốt, đừng để tôi gặp lại cậu nữa.”

“Được” Hạ Tập Thanh đáp.

Sau khi tiễn Hạ Tập Thanh, giám ngục liền xoay người trở về đóng cửa. Hiện tại, Hạ Tập Thanh đang đứng một mình bên ngoài nhà tù.

Hạ Tập Thanh đứng không lâu liền mang theo túi đi về hướng trạm xe.

Nơi đây cũng chỉ có một đường xe buýt đi tới khu đô thị, gia đình của Hạ Tập Thanh cũng ở trong khu đô thị này.

Trong túi của Hạ Tập Thanh đúng lúc còn tiền để ngồi xe buýt.

Trên xe buýt không nhiều người lắm, Hạ Tập Thanh ngồi ghế bên cửa sổ, nhắm mắt lại nghỉ ngơi.

Hạ Tập Thanh đầu cạo trọc, lông mày u ám, làm người ta không dám lại gần, cậu cũng không quấy rầy, ổn định chỗ ngồi xuống trạm cuối.

Lúc xuống xe đã là 6 giờ, trên đường người không nhiều lắm, cửa hàng cũng không mấy nhà mở, nhìn có chút vắng vẻ.

Trung tâm thành phố vẫn là như vậy, Hạ Tập Thanh đi theo đường quen mà tìm được tiểu khu nhà mình.

Cửa tiểu khu đi lên xuống có đặt mật khẩu, chỉ có quẹt thẻ mới được vào.

Hạ Tập Thanh không có thẻ,chỉ đành nhờ bảo vệ mở cửa hộ.

Bảo vệ nhìn cậu một chút ,hỏi :Là người của tiểu khu sao?”

Hạ Tập Thanh gật gật đầu :” Toà nhà 2 căn 1 phòng 501”

Bảo vệ lấy ra giấy đăng ký :” Sau khi đăng ký mới có thể đi vào”

Hạ Tập Thanh theo lời ký tên.

Bảo vệ thu hồi lại giấy rồi cho cậu đi vào.

Hạ Tập Thanh chưa đi được bao xa,nghe thấy bảo vệ nói thầm ở sau lưng: “Thanh niên đẹp trai như vậy mà lại cạo trọc đầu.”

Hạ Tập Thanh đi thẳng đến cửa nhà, đứng ngoài cửa cậu còn nghe thấy trong phòng tiếng nói cười vui vẻ, sau một lúc lâu cậu mới nâng tay lên gõ cửa.

Một lát sau, bên trong cửa truyền đến tiếng nói trong trẻo của một người phụ nữ: “Đến đây.”

Cánh cửa mở ra, người phụ nữ sửng sốt sốt, dò xét một phen :”Xin hỏi cậu tìm ai?”

Người phụ nữ cao giọng nói, những người ngồi trong nhà bị thu hút bởi câu hỏi của bà, ánh mắt đồng loạt nhìn ra phía cửa. Ngay lập tức, phòng khách đột ngột yên tĩnh, khóe miệng tươi cười của Hạ gia lập tức co rút lại.

Hiển nhiên những người trong phòng nhận ra người đến là ai.

Im lặng một lát , vẫn là Hạ Tập Thanh phá vỡ yên tĩnh, nhìn vào những người cậu quen biết trong phòng theo thứ tự gật đầu:”Ba, mẹ, anh trai”

Cha Hạ sắc mặt tái nhợt, không rảnh lo người thân thích trong phòng, khiển trách:” Còn quay về làm gì! Hạ gia chúng ta không có đứa con như mày!”

Những người thân thích còn lại trao đổi ánh mắt, đối với việc của Hạ gia trong lòng biết rõ ràng, năm đó chính là ồn ào huyên náo như vở kịch, bọn họ một bụng bát quát, chỉ là e ngại vai chính ở đây không muốn giao lưu.

Nghe vậy, Hạ Tập Thanh cũng không có biểu hiện gì, chỉ nhàn nhạt nói: “Chỉ là cùng các người nói một tiếng, tôi đã về”

Mẹ Hạ vẫn là vì sĩ diện, đứng lên thu xếp cho những người trong phòng khách nói: “Tiếp theo là uống trà xem TV, lão Hạ tiếp đón mọi người đi, tôi ra ngoài nhìn xem thử.”

Khi ra cửa mẹ Hạ kéo Hạ Tập Thanh đến góc hành lang, lời nói không giấu được sự lạnh nhạt: “Về sau không có chuyện gì thì đừng tới, bọn tao như thế nào không cần mày quá nhọc lòng. Mày sống thế nào bọn tao cũng không muốn quan tâm.”

Nói xong không quan tâm Hạ Tập Thanh có biểu tình gì,xoay người muốn rời đi.

Hạ Tập Thanh nắm chặt tay,gân xanh trên trán ứa ra, cậu thấp giọng nói : “Ăn Tết náo nhiệt nhỉ. Thế nào, sợ tôi phá hủy hạnh phúc gia đình mấy người?”

Mẹ Hạ nghe vậy xoay người lại, trên mặt mang theo tức giận: “Mày đây là muốn uy hϊếp? Mày muốn làm cái gì?”.

Hạ Tập Thanh có chút khoái ý mà cười nói :”Muốn làm cái gì sao? Các người không cho tôi sống tốt, tôi cũng không để các người sống tốt được.”

“Mày dám!” Mẹ Hạ giơ tay lên định định tát Tập Thanh.

Hạ Tập Thanh bắt lấy cổ tay của mẹ Hạ.

Mẹ Hạ dùng sức tránh thoát, lúc này mới phát hiện ra câụ bé trong suốt ấn tượng của mình,đã biến thành một chàng trai có thân hình cao lớn, khí chất âm trầm.

Mẹ Hạ mạnh miệng nói :”Bọn tao dạy mày như vậy sao? Mày nhìn xem mày hiện tại là bộ dạng gì, chính là lưu manh!”.

Hạ Tập Thanh nhẹ nhẹ cười ra tiếng, như là nghe

thấy được cái gì buồn cười đến cực điểm: “Dạy tôi?”

Thời gian ở cùng nhau, sợ là còn không bằng thời gian các người ở cùng học sinh”.

Hạ Tập Thanh bỗng nhiên mất hứng, vốn dĩ chỉ là tức giận mà tranh cãi, hiện tại chỉ biết rước lấy nhục.

Cậu buông tay ra, không quay đầu lại mà đi.

Kỳ thật cậu đã biết trước kết cục sẽ như thế này, ngồi tù không có người đến thăm, ra tù cũng không có người chờ, như vậy chẳng phải quá rõ ràng rồi sao.

Chỉ là, trong lòng vẫn có chút không cảm lòng, vẫn là sẽ có chút chờ mong, vì thế sau khi ra tù việc đầu tiên cậu làm chính là đi về nhà.

Nhưng ngôi nhà này không bao giờ cho cậu bất kỳ điều gì bất ngờ.

Hạ Tập Thanh quan hệ cùng người nhà không được tốt từ khi còn nhỏ, có anh trai ngoan ngoãn vâng lời ở đó, con trai út dần bị ngó lơ. Đặc biệt là sau khi cậu ngồi tù, người nhà Hạ gia chỉ muốn cùng cậu phủi sạch quan hệ. Đối với Hạ gia, cậu tựa như cái vết sẹo dữ tợn, chỉ cần cắt nó ra, là có thể tiếp tục duy trì thể diện của dòng dõi thư hương.

Mùa đông trời tối sớm, trên đường đèn đường đã sáng,Hạ Tập Thanh ra tiểu khu cảm thấy có chút đói, lấy ra tiền lẻ trong túi , đi xe buýt là mười tệ, hiện tại còn thừa mười tệ ba mươi xu.

Nhà hàng nhỏ bên đường còn chưa mở cửa kinh doanh, đương nhiên cho dù có mở Hạ Tập Thanh cũng không có đủ tiền mua.

Cậu vào cửa hàng tiện lợi 24h trong mua cái bánh mì, không đủ no, chỉ có thể đệm lót bụng.

Cậu ăn bánh mì xong, đi dọc theo con đường mà cậu nhớ đến trường đại học cậu đã theo học. Chỉ là không biết người kia, còn ở đây không.

Nhà người đó cách trường đại học không xa, đi bộ mất mười phút là đến. Ngôi trường thực hiu quạnh trong dịp Tết, Hạ Tập Tranh cuối cùng cũng tìm được ngôi nhà đó theo trí nhớ.

Khu nhà rất dột nát, tất cả là năm, sáu tầng lầu thấp bé, bên ngoài lát gạch đỏ, mật khẩu của tòa nhà sớm đã hỏng, cũng không ai tới sửa, nhưng rất thích hợp cho Hạ Tập Thanh.

Đến lầu 4, nhìn một tấm quảng cáo trước cửa, gõ cửa.

Bên trong hồi lâu cũng chưa có người mở cửa, Hạ Tập Thanh rất kiên nhẫn gõ đủ mười phút đồng hồ.

Người mở cửa quần áo tùy ý mà khoác, hiển nhiên là vừa từ trên giường xuống dưới, trên mặt mang theo bất mãn khi bị người khác quấy rầy:”Ai...”.

Nhìn thấy rõ mặt là Hạ Tập Thanh,định nói cái gì, sắc mặt biến đổi lớn chỉ nghĩ đóng cửa lại.

Hạ Tập Thanh thoải mái ngăn cửa lại, cười như không cười nói: “Thế nào, không cho ân nhân vào sao, Tống học trưởng “.

“Tập Thanh.” Tống học trưởng thấy không đóng được cửa, dùng thân mình chắn lại cửa, không cho Hạ Tập Thanh thấy bên trong, “ Cậu ra ngoài sao không cho nói một tiếng, như vậy đi, sau mùng 5, tôi mời cậu ăn cơm được không, cho cậu đón gió tẩy trần. Hôm nay, cậu xem đã trễ thế này,...”.

“Đón gió tẩy trần?” Hạ Tập Thanh cười lạnh một tiếng, “A”.

“Nếu không phải tôi,người nên tẩy trần là Tống học trưởng mới đúng.” Hạ Tập Thanh ngữ khí ác liệt nói.

Sắc mặt Tống học trưởng lập tức thay đổi, nhưng vẫn ổn định:

“Cậu đang nói cái gì, tôi đều không nhớ rõ.”

“Có cần tôi giúp anh nhớ lại không?” Hạ Tập Thanh sắc mặt trầm xuống, có vài phần khí thế làm cho người ta sợ hãi, dọa Tống học trưởng lui ra phía sau một bước.

Lúc này,trong phòng truyền đến âm thanh của một cô gái: “Hoài Nhân, sao lâu vậy, rốt cuộc là ai?”.

“Là hàng xóm lầu dưới lên mượn đồ .” Tống Hoài Nhân cao giọng lên tiếng, quay mặt cầu xin mà nhìn Hạ Tập Thanh nói, “Tập Thanh , lần sau tôi lại tìm cậu được không?”

“Không được!”.

Dứt lời, một tiếng vang lớn, Hạ Tập Thanh trực tiếp đá văng cửa phòng.

Tống Hoài Nhân nhất thời không để ý liền ngã trên mặt đất.

Trong phòng người phụ nữ nghe thấy tiếng động, vội vội vàng vàng ra tới:” Làm sao vậy!”

Trông thấy Tống Hoài Nhân ngã trên mặt đất, lập tức tiến lên nâng dậy:”Hoài Nhân, không sao chứ?”

Nhìn về phía Hạ Tập Thanh, hoảng loạn nói:” Cậu là ai? Cậu đây là tự xông vào nhà dân! Nếu cậu không đi tôi đây liền báo cảnh sát!”

“Báo đi.” Hạ Tập Thanh khoát tay, biểu tình có chút tối tăm, giống như một tên côn đồ.

Người phụ nữ tức lấy di động ra, muốn báo cảnh sát.

“ Đừng báo!” Tống Hoài Nhân sốt ruột nói, duỗi tay giật lấy điện thoại trong tay cô ta.

Người phụ nữ sửng sốt, nhìn về phía Tống Hoài Nhân, lại nhìn về phía Hạ Tập Thanh, bỗng nhiên cảm thấy Hạ Tập Thanh có chút quen mắt:

“Cậu là,Hạ....” Tên ở bên miệng miêu tả sinh động, lại chính là nhớ không nổi.

“Tôi có phải gặp cậu rồi không?” Cô ta nghi hoặc nói.

Hạ Tập Thanh không đáp,hỏi cô nói:”Cô cùng cậu ta kết hôn?”

Người phụ nữ gật đầu.

Hạ Tập Thanh lấy tay che lại cái trán, trầm thấp mà cười, tiếng cười càng lúc càng lớn, cậu dùng tay lau nước mắt nơi khóe mắt, cảm thấy này nước mắt chính là trước kia trong đầu chảy ra.

Tống Hoài Nhân cùng người phụ nữ bị tiếng cười của Hạ Tập Thanh làm sửng sốt, ngồi dưới đất không dám động đậy.

Hạ Tập Thanh cười đủ rồi, nói với người phụ nữ: “ Nhớ kỹ, chồng cô, là tên tội phạm, là một tên cặn bã!”

Nói xong, cậu tiến lên một bước bắt lấy cổ áo Tống Hoài Nhân, đánh một quyền lên mặt anh ta.

“A!” Người phụ nữ hét lên một tiếng, lúc này mới phản ứng lại, hướng về phía Hạ Tập Thanh đập, “ Làm gì vậy! Buông tay!”

Hạ Tập Thanh không nói một lời, cứ hướng Tống Hoài Nhân mà đánh tới tấp.

Mắt kính Tống Hoài Nhân nát bét, máu mũi chảy dài một cổ áo, mặt sưng phù thành đầu heo. Hạ Tập Thanh lúc này mới thu tay, đi còn để lời nói:

“Về sau hãy cầu nguyện không gặp được tôi, bằng không thấy một lần tôi đánh một lần.”

Cậu ra khỏi nhà lầu, gió thổi qua, làm đầu óc tỉnh táo lại.

Trong nhất thời suy nghĩ có chút phức tạp, vì trước kia mình quá ngu xuẩn, cũng có chút....Hối hận.

Cậu là người có kỷ luật và tuân thủ pháp luật, ngồi tù không phải vì phạm tội mà là thay Tống Hoài Nhân ngồi tù.

Cậu nghĩ đến chuyện này máu liền sôi lên.

Thôi vậy, thời gian cũng không thể quay lại, suy nghĩ nhiều chỉ khiến bản thân nghĩ không thông thôi.

Cậu kìm nén suy nghĩ, móc ra trong túi một tờ giấy bạc, mặt trên là thông tin liên lạc của tên đại ca ra tù sớm hơn lưu lại cho cậu.

Cái này là do đại ca ở trong tù rất chiếu cố Hạ Tập Thanh, ra tù cũng không quên cậu,cho cậu thông tin liên lạc, khi nào khó khăn có thể tới tìm.

Hạ Tập Thanh móc ra di động muốn gọi đại ca, lại quên mất, di động cậu không còn pin!

Hạ Tập Thanh:”....”

Cậu lấy tiền trong túi ra còn lại mười tệ ba mươi xu, không đủ mua cục sạc.

Trong lúc nhất thời, Hạ Tập Thanh có chút mê mang.