Chương 1

Ngày đầu tiên sau khi xuyên đến hậu cung, vì quá chán không có việc gì làm nên tôi đã đi dạo xung quanh, vô tình đi ngang qua Ngự Hoa Viên, nhìn thấy hoàng đế đang đứng bên hồ sen ngẩn người.

Tiểu thái giám đang nâng một khay thẻ bài chờ lật.

Thấy cảnh này, ta muốn trốn đi thật nhanh, đột nhiên một giọng nói vô cùng quen thuộc vang lên bên tai ta: “Trong hậu cung của trẫm có ba nghìn mỹ nữ, nhưng trẫm không dám nhìn bọn họ, nhỡ bảo bối nhỏ của trẫm mà biết được, trẫm sẽ thảm mất.”

Ta dừng bước đứng hình tại chỗ, ngó phải ngó trái.

Nhìn bốn phía không có ai, ta vô thức quay đầu lại nhìn hoàng đế đứng cách đó không xa.

Ở thời đại này, hình như người duy nhất có thể xưng là trẫm, chỉ có hoàng đế.

Nhưng hoàng đế cách xa ta như vậy, hơn nữa còn không di chuyển, lời hắn nói sao có thể truyền đến tai ta được?

Lẽ nào là ta gặp ảo giác?

“Gặp quỷ rồi.”, Ta nhỏ giọng lẩm bẩm, cúi thấp đầu, chuẩn bị nhanh chóng chuồn khỏi đây.

Sau lưng bỗng truyền đến giọng nói của tiểu thái giám, lớn tiếng gọi ta.

“Hoàng hậu nương nương!”

Ta quay người lại, tiểu thái giám lập tức hành lễ.

“Hoàng thượng cho gọi người.”

Ta ngẩng đầu lên nhìn về phía hoàng đế đang đứng

bên hồ sen, hắn đang cau mày nhìn ta từ trên xuống dưới.

Chẳng qua, gương mặt đó càng nhìn ta càng có cảm thấy quen thuộc...

Hả??? Sao hắn lại có thể giống Giang Chiếu như vậy - tên bạn trai của ta trước khi xuyên không?

Ta đi theo tiểu thái giám, lo lắng đi về phía hoàng đế.

Vừa đến gần hành lễ, ánh mắt hoàng đế lập tức phát sáng, thanh âm trước đó ta nghe được vang lên.

[Khuôn mặt của Hoàng hậu thực sự đã khắc sâu trong lòng Trẫm.]

[Nàng ấy thật may mắn khi có vài phần giống Tiểu Ngu.]

[Đồ ngốc Tiểu Ngu, sao nàng không xuyên đến đây cùng với Trẫm? Nếu nàng ở đây, chúng ta cùng ăn uống no say… Ôi, thật hạnh phúc biết bao.]

[Trẫm rất nhớ Tiểu Ngu, thật muốn ôm ôm Tiểu Ngu, một ngày không ôm Tiểu Ngu, toàn thân Trẫm đều khó chịu.]

Khuôn mặt của ta? Tiểu Ngu? Xuyên qua? Ôm ôm? Còn có thanh âm quen thuộc này...

Tỉnh lại! Thật sự không phải là tên bạn trai cún con của ta đấy chứ.

Thanh âm này, hình như là tiếng lòng của hắn?

Ánh mắt ta hiện lên một tia ngạc nhiên.

Chỉ là xuyên không thôi mà, ta lại thật sự có siêu năng lực.

Nói đi nói lại thì thật là vừa kỳ lạ, vừa thú vị.

Giang Chiếu quay đầu vẫy tay với tiểu thái giám.

“Tối nay, lật thẻ bài của Hoàng hậu đi.”

Hắn nói trong lòng:

[Hừ… Nhìn mặt nhớ người, trẫm sẽ không bao giờ phản bội Tiểu Ngu mà chạm vào nàng ta, trẫm tuyệt đối không cho phép việc đó xảy ra.]

[Hu hu hu, thật ra Thái Hậu muốn trẫm tối nay phải sủng hạnh một vị phi tử, nếu Trẫm không lật thẻ bài, Thái Hậu sẽ sai tên tiểu thái giám này lột đồ, để trẫm trần như nhộng tham quan hậu cung.]

[Việc này thật mất mặt, trẫm làm không nổi!]