Chương 1

Trước khi Châu Đình Ngô quên ta, ta là nữ nhân mà hắn yêu nhất.

Ngày hắn gặp chuyện không may là ra ngoài đi săn thú. Lúc đi hắn còn ôm ta cười, nói muốn săn một con hồ ly vừa trắng lại vừa béo, tặng cho ta làm áo choàng.

Lúc trở về, cả người hắn lại đầy máu, hôn mê bất tỉnh.

Nghe người khác nói, hắn vì cứu Từ Nguyệt mà bị thương.

Ta hơi bàng hoàng.

Từ Nguyệt là thanh mai trúc mã của Châu Đình Ngô, từ nhỏ được nuôi ở bên cạnh Thái hậu, hai người cùng nhau trưởng thành.

Nàng ấy luôn căm ghét ta.

Thuở thiến niên, nàng ta xúi giục mọi người cô lập ta.

Năm ấy du xuân, các nàng ấy lại cố ý ném ta vào trong núi sâu.

Hôm đó trời đổ mưa to, ta không tìm được đường ra, cả người ướt sũng, ướt đến hồ đồ.

Khi Châu Đình Ngô tìm được ta, ta chỉ còn sót lại một hơi thở.

Khi đó, hắn vẫn là thái tử.

Ngày thường, hắn nghiêm chỉnh lại thận trọng. Ngày đó lại ôm ta, khóc như phụ mẫu đã chết, cầu ta mau tỉnh lại.

Lần đó, Châu Đình Ngô hận không thể gϊếŧ Từ Nguyệt.

Ta vốn tưởng rằng, hắn thật sự căm hận nàng ta.

Cho đến hôm nay, bọn họ vô tình gặp nhau ở bãi săn.

Từ Nguyệt không cẩn thận mà ngã xuống khỏi lưng ngựa, thiếu chút nữa là ngã chết.

Chính là Châu Đình Ngô đuổi theo, đem nàng ta che chở trong ngực.

Hai người ôm nhau, lăn xuống sườn núi, đầu hắn bị dập xuống mà bị thương.

Hắn vì bảo vệ nàng ta, liều mạng đến mức quên đi ta.

Ngày Châu Đình Ngô tỉnh lại, Từ Nguyệt tới tìm hắn.

Nghe thái y nói, Châu Đình Ngô không có gì đáng ngại, chỉ là quên mất ta.

Ánh mắt Từ Nguyệt sáng lên, len lén nở nụ cười.

Ta tức giận một trận, giơ tay cho nàng ta một bạt tai.

Sau đó dùng khăn lau tay, ta ném chiếc khăn đó vào mặt cô ấy.

Không quên mạnh mẽ răn dạy nàng: "Ngươi còn dám đến, liên lụy bệ hạ bị thương, ngươi quả thực đáng chết!"

Nàng che nửa bên mặt, hơi đắc ý chống đối ta: "Hoàng thượng vì ta bị thương, sao ta có thể không đến?"

“Nương nương cũng không cần hù dọa ta, Hoàng thượng yêu quý ta, không nỡ để ta chết.”

Ta tức giận vô cùng, chỉ vào mũi nàng mắng: "Không biết liêm sỉ!"

Còn chưa nói xong, Châu Đình Ngô vung tay ném bát thuốc tới, nước thuốc màu đen đổ đầy mặt ta, trong nháy mắt hít thở không thông.

Hắn lạnh mặt hỏi ta: "Ai cho ngươi đối với Nguyệt Nhi lớn tiếng quát mắng?”

“Ngươi ồn ào quá, cút ra ngoài.”

Thanh âm của hắn rất nhẹ, nhẹ đến mức ta tưởng là ta nghe lầm.