Soả tử - Chương 1

Chương 1: Từ nông thôn đón về tắm rửa mới phát hiện tiểu Cửu là song tính nhân (sờ ngực + ngón tay sờ hoa huyệt)



Bạch Túc Hiên cầm tay lái mặt căng thẳng, xe Jeep đi trên đường mòn bùn lầy ở trong nông thôn có chút quái dị không hoà hợp.

Cô hắn qua đời đột ngột, chỉ để lại di chúc kêu thay mặt mình nhận chiếu cố đứa con trai.

Thật ra thì không thể nói cái yêu cầu này rất kỳ quái.

Cô lúc còn trẻ thích một tiểu tử nghèo, không màng sự phản đối của Cố gia chạy đến nông thôn kết hôn cùng anh ta, Bạch lão gia tử dưới cơn nóng giận cùng con gái đoạn tuyệt quan hệ, cô cũng là người tranh cường háo thắng, dứt khoát cùng Bạch gia không hề qua lại. Khi đó Bạch Túc Hiên mới tám tuổi.

Nhưng lúc hắn hai mươi tuổi, Bạch lão gia tử bệnh qua đời, cô phá lệ trở về nhà một chuyến.

Trong tâm hắn cũng là một người nổi loạn, cũng không thích quy củ rườm rà của Bạch gia, bởi vì do lúc ấy lên đại học, hắn dứt khoát dọn ra ngoài. Lần này cũng là bởi vì ông nội bệnh qua đời hắn mới chạy về.

Cho nên trong lòng Bạch Túc Hiên thật ra là có chút bội phục người cô cô này. Lúc ấy bọn họ còn nói chuyện rất lâu.

Cô rất hài lòng chồng của mình, mặc dù không có bản lãnh kiếm tiền, nhưng khi sống ở nông thôn cũng tự tại, bọn họ còn sinh một đứa con trai.

Không biết tại sao, nhắc tới đứa con, Bạch Túc Hiên luôn cảm thấy dáng vẻ cô cô trừ tình yêu nồng đậm, còn xua không tan lo âu và mệt mỏi.

Sau đó, hai người cơ hồ cũng không có lui tới.

Nhận tin được gửi từ quê tới, Bạch Túc Hiên mới ngờ tới hẳn là cô đã đến bước đường cùng. Chồng chết mấy năm, chỉ có nàng chiếu cố hài tử, bởi vì đoạn tuyệt với Bạch gia, một trong những vãn bối duy nhất mà nàng có thể phó thác.

Hắn gọi điện thoại cho thôn trưởng, thôn trưởng mới đưa tình huống cụ thể nói cho hắn. Cô bị bệnh một thời gian dài, bị người con liên lụy, không biết tại sao bỗng nhiên liền ngã bệnh, đổ bệnh một cái thì không thể dậy .

Bị người con liên lụy?

Cô kêu con trai. . . là Thường Cửu, đúng không?

Nghĩ đến so với mình nhỏ hơn tám tuổi, cũng hai mươi, là tuổi lên đại học, nhưng cân nhắc đến tình huống cụ thể, có lẽ không lên đại học, ở nhà làm nông. Thế nào cũng không nên liên lụy cô mới phải a? Chẳng lẽ dính vào thói quen hoặc là tật bệnh gì?

Bạch Túc Hiên lại nghĩ tới năm đó lúc trò chuyện, bộ dạng cô lo âu lại mệt mỏi.

Lông mày Bạch Túc Hiên nhíu lại. Chỉ sợ biểu đệ này hút á phiện, say rượu, đánh bạc hay cái gì đó.

Hắn mở phòng làm việc, tiền kiếm cũng không ít, nhưng hút á phiện đánh bạc đều là động không đáy, muốn hắn chiếu cố y còn chưa tình nguyện lắm, dẫu sao cũng không thân với cô, càng miễn màn tới chuyện từ trước tới nay chưa thấy qua mặt biểu đệ.

Thôn trưởng nói, Thường Cửu đã thu thập xong hành lý, ngay tại cửa chờ hắn.

Trong thôn rất ít thấy xe như vậy đi vào, không ít người đang vây xem hắn, Bạch Túc Hiên cơ hồ muốn bỏ xe đi bộ.

Hắn chịu đựng không được tự nhiên lái xe chậm rãi đi tới trước một cái nhà nhỏ tầm thường trong thôn, quả nhiên nhìn thấy một người đàn ông gầy teo ôm cặp sách rách rưới ngồi dưới đất cùng một đám người.

Bạch Túc Hiên xuống xe đến gần y, lúc này mới phát hiện người này đầu rù, mặt dơ bẩn mặc trên người rách rưới còn bẩn thỉu, tản mát ra một cổ mùi vị, không biết bao lâu chưa giặt.

Bạch Túc Hiên nhíu mày, hỏi: "Ngươi là. . . Thường Cửu?"

Người con trai kia cảnh giác nhìn nhìn, ăn nói có chút không rõ: "Anh, anh là ai ?"

Ánh mắt người con trai nhất thời sáng lên, lập tức đứng lên, nói: "Em. . . Mẹ em kêu, kêu em đi với anh!"

Người này quả thật là Thường Cửu!

Bạch Túc Hiên có chút sụp đổ.

Xung quanh con nít vây xem đột nhiên chỉ Thường Cửu ha ha cười to: " Nó là đồ ngu! Đầu óc nó không tốt! "

Thường Cửu nóng nảy, đỏ lên mặt nhưng cái gì cũng không nói ra.

Bạch Túc Hiên lập tức đi tới trước mặt một đứa bé, ôn hòa nói: " Cháu nói cho chú, các cháu nói nó là đồ ngu là chuyện gì vậy?"

Một đứa bé đáp: "Chính là một đồ ngu thôi! Chú nhìn nó đần muốn chết! Mẹ y cũng xấu! Chưa bao giờ để cho chúng cháu đến gần nó, chúng cháu tới gần gian phòng này một chút nàng liền lấy chổi đánh người! "

Bạch Túc Hiên lập tức lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại cho thôn trưởng, thôn trưởng có chút bất ngờ, ông còn tưởng rằng Bạch Túc Hiên biết Thường Cửu không bình thường chứ.

Đến mức chuyện cô, thôn trưởng bày tỏ Thường Cửu sau khi sinh cô cũng không để cho người khác đến gần Thường Cửu, không có ai biết tại sao, nhưng sau sáu tuổi Thường Cửu trở nên không bình thường, trước sáu tuổi còn là một hài tử rất thông minh. Dượng sau khi chết, cô cũng trở nên có chút bệnh thần kinh, chưa bao giờ để cho người đến gần Thường Cửu, làm quan hệ hàng xóm đều không tốt lắm, cho tới sau khi nàng chết trừ thôn trưởng còn nói cho người đưa cơm cho Thường Cửu, chuyện khác một mực không kể.

Bạch Túc Hiên có chút tuyệt vọng, hắn cảm thấy Thường Cửu còn không bằng hút á phiện say rượu đánh bạc đâu. Còn dễ giải quyết hơn so với đồ ngu ngốc này!

Dù sao đi nữa, di chúc cô hắn vẫn là phải nghe theo, không thể làm gì khác hơn là cố nén mùi hôi thối, dùng bình xịt khử mùi phun cả người Thường Cửu, mới đem mang tới chỗ ngồi phía sau.

Thường Cửu ôm cặp sách rách rưới ngồi ở đằng sau. Cậu có lẽ có chút khẩn trương, dù sao cậu vẫn là lần đầu tiên gặp Bạch Túc Hiên. Tuy rằng bởi vì mẹ để cho mình đi cùng hắn,cậu theo bản năng đối với Bạch Túc Hiên có loại tín nhiệm, thế nhưng hắn phun bình xịt khử mùi động tác quả thực có chút thô bạo, làm Thường Cửu sợ hãi đôi chút.

Về nhà, may là thời gian ngủ trưa, không ai chú ý tới hắn mang theo thứ vừa dơ vừa thúi giống như đồ ngu ngốc ăn mày trở về, Bạch Túc Hiên thở phào nhẹ nhõm.

Hắn thô lỗ đem Thường Cửu mang tới phòng tắm, mở vòi hoa sen cho cậu, để cho cậu tắm.

Sau đó Bạch Túc Hiên mở tủ lạnh ra, cầm lon bia đi ra hung hăng uống một hớp. Hắn bây giờ rất thất vọng, hoàn toàn không biết làm thế nào. Hắn không biết cô sinh ra một người . . .Là một người thiểu năng trí tuệ a!

Tiếng nước chảy rào rào vang lên rất lâu, bên trong không có bất cứ động tĩnh gì. Bạch Túc Hiên nhíu mày một cái, tay nắm chốt cửa, do dự một chút, cuối cùng vẫn mở cửa ra.

Quần áo rách rưới Thường Lâu không cởi ra , vì tránh nước còn rúc vào trong góc, vòi hoa sen vẫn chảy nước.

" Ngươi sao không tắm?" Bạch Túc Hiên cau mày, chán ghét nhìn Thường Cửu.

" Biết. . .là. Nhưng là. . . Không, không cần cái này. . ." Thường Cửu xoắn vạt áo, có chút sợ Bạch Túc Hiên.

Vì sợ đứa con lúc tắm hoa sen sẽ bị ngã, Bạch Hi chỉ dám cho tiếp xúc với nước, dùng thùng nước tắm . Cho nên Thường Cửu đối với vòi hoa sen rất xa lạ.

Nội tâm Bạch Túc Hiên một trận tuyệt vọng, hắn hít thở sâu mấy cái, vô lực nói: "Ngươi cởϊ qυầи áo. . ."

"Mẹ nói. . . Không, không thể ở trước mặt người khác cởϊ qυầи áo. . ." Thường Cửu cảnh giác nhìn cậu.

". . . Mẹ ngươi kêu ta chiếu cố ngươi." Bạch Túc Hiên ngừng thở, đành đi lên phía trước đem quần áo Thường Cửu lột xuống.

Bạch Túc Hiên cầm vòi hoa sen xả một lần cho Thường Cửu, sau đó cầm sữa tắm, kêu Thường Cửu tự mình tắm.

Thường Cửu mặc dù cẩn trọng, nhưng nghe lời, đàng hoàng xoa xoa da.

Tẩy tẩy, Bạch Túc Hiên chợt phát hiện Thường Cửu rửa sạch sẽ địa phương bạch bạch nộn nộn, hắn không nhịn được tò mò nhìn mấy lần, nhưng phát hiện trước ngực Thường Cửu có núm nho nhỏ nhô lên, đầṳ ѵú cũng không nhỏ giống như con trai.

Bạch Túc Hiên nhìn kỳ quái, trong lòng nhìn Thường Cửu thành hình dáng con khỉ gầy, trên ngực sao lại mập to như vậy? Hắn không nhịn được đưa tay sờ một cái.

Dù sao đều là con người, sờ thì sờ thôi, đâu có gì.

Chỗ tay chạm vào một mảnh trơn nhẵn, mềm nhũn, thật giống như hai cái tiểu bao tử.

"A ——" Thường Cửu kêu một tiếng. Cậu đang rửa mặt, không chú ý hành động của Bạch Túc Hiên, đột nhiên cảm giác được trước ngực bị người sờ soạng một cái, lập tức cả kinh lui về sau một bước. Nhưng mà cậu không có đứng vững, tè ngã xuống trên nền đất.

Bạch Túc Hiên đang chuẩn bị kéo cậu lên, ánh mắt chợt cứng lại. Hắn kinh ngạc nhìn chằm chằm Thường Cửu bởi vì khi ngã sấp xuống mà lộ ra bộ vị giữa hai chân. Lông mao thưa thớt hạ thân vốn nên là chỉ có một bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© nam giới, nhưng nguyên bản ở hội âm lại có một cái nhục phùng.

Người song tính?!

Bạch Túc Hiên bối rối, không biết cọng dây thần kinh nào nối sai địa phương, bỗng nhiên ngồi xổm xuống, vươn một ngón tay mò về hoa huyệt Thường Cửu.

Ngón tay dò vào trong mép âm thần, bên trong lỗ nhỏ rất căng, hắn căn bản không chen lọt vào.

"Ân. . . Không phải. . ." Thường Cửu phát sinh thanh âm mập mờ, hai chân theo bản năng buộc chặt.

Bạch Túc Hiên nhất thời thanh tỉnh, hắn đưa ngón tay rút ra, mặt trên có một chút ướŧ áŧ sền sệch.

Thì ra thật. . . Cho nên ngực Thường Cửu không phải là do mập lạc~. . .

Trách không được cô không cho người ta tới gần cậu, là sợ cậu bị người phát hiện thân phận người song tính a!?

Thân thể Thường Cửu tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ rúc ở trong góc, vạn phần hoảng sợ mà nhìn Bạch Túc Hiên.

Thường Cửu rất đẹp mắt. Bạch Túc Hiên nhìn chằm chằm Thường Cửu rửa mặt xong hồi lâu, thu ra kết luận.

Khuôn mặt bẩn thỉu trước đó cái gì cũng không nhìn ra được, hiện tại rửa sạch mới phát hiện, Thường Cửu tướng mạo thiên trung tính, khuôn mặt nho nhỏ, con mắt dị thường lớn, lông mi dày dài, môi nở nang, thịt thịt, nhìn qua đặc biệt khả ái.

Bạch Túc Hiên hô hấp cứng lại, chán ghét vừa rồi tựa hồ đều biến thành ngoài ý muốn.

Hắn đem Thường Cửu kéo lên, đem y phục của mình đưa cho cậu mặc, đem cậu thu xếp ổn thỏa, cầm quần áo dơ Thường Cửu lấy ra ném đi.

Bạch Túc Hiên ném rác rưởi xong ngồi chồm hổm ở ngoài cửa hút thuốc, vẻ mặt lờ mờ hoà phiền muộn.

Đồ ngốc này thật không tốt, vẫn chỉ là kẻ song tính ngu ngốc, nếu như hắn tùy tùy tiện tiện giao phó mang ra ngoài, đồ ngốc này khẳng định bị chơi đến đầu khớp xương đều không thừa.

Bạch Túc Hiên che khuôn mặt.

Hắn có thể làm gì? Hắn cũng rất tuyệt vọng a!

Đành chỉ có thể nuôi dưỡng lớn lên!