Chương 1-1: Lần đầu tiên thời gian tạm dừng

Phát hiện chính mình có năng lực tạm dừng thời gian là ngoài ý muốn.

Ngày đó, Phương Tích Bình cũng như thường ngày đang lén nhìn đối tượng thầm mến, đồng thời nghĩ trong lòng: “Nếu là thời gian có thể tạm dừng thì tốt rồi.” Qua một hồi lâu mới phát hiện xung quanh mình trở nên rất an tĩnh, nhưng trong lớp học dù an tĩnh đến mấy cũng nên có lão sư giảng bài thanh âm chứ? Hiện tại lại không phải giờ kiểm tra.

Nghĩ như thế, Phương Tích Bình cũng ngẩng đầu nhìn quanh bốn phía, liền thấy lão sư vẫn như cũ đứng ở trên đài, lại duy trì cầm sách giảng giải tư thế, ngay cả miệng cũng nửa mở ra. Lại nhìn về phía các bạn học, mọi người đều ngừng ở một loại tư thế kì lạ trạng thái.

Phương Tích Bình mới phát hiện, thời gian giống như thật sự tạm dừng.

“Trời ạ!” Kích động hô lên miệng, lại đột nhiên che lại miệng, vẻ mặt hoảng sợ nhìn nhìn bốn phía, phát hiện người xung quanh vẫn như cũ duy trì bất động, kinh hoàng trái tim mới dần dần bình tĩnh lại.

“Thật đúng là tạm dừng a…”

Phương Tích Bình mừng rỡ như điên, có chút muốn đi đến đối tượng thầm mến trước mặt quang minh chính đại xem anh, nhưng cô luôn nhát gan, huống chi năng lực này lại là đột nhiên được đến, cô không biết thời gian có thể hay không vào lúc chính mình nhìn anh lại đột nhiên lại khôi phục trôi đi, như vậy cô chắc chắn sẽ hận không thể lập tức chuyển trường, từ đây không bao giờ xuất hiện trước mặt yêu thầm đối tượng nữa.

Cho nên cô ngoan ngoãn ngồi ở trên chỗ ngồi, bất quá so với ngày thường lén lút xem đối tượng thầm mến, lúc này lại là nhiều vài phần dũng khí đi xem đối tượng thầm mến ngồi ở bên trái phía sau cô.

Nam sinh tên là Ngụy Tuấn Khải, ngoại hình thoải mái thanh tân soái khí, tính cách không chỉ rộng rãi hào phóng, vui lòng giúp người, vẫn là trong lớp số một số hai học sinh xuất sắc, là đồng học đều thích ở chung đối tượng, lão sư trong mắt ngoan học sinh.

Đương nhiên là thích anh người cũng rất nhiều, không ngừng là lớp học nữ sinh, những lớp khác cũng có không ít nữ sinh yêu thầm anh, ngầm trộm kêu anh là nam thần.

Trường học tuy rằng không có chọn ra giáo hoa, giáo thảo hoạt động, nhưng nếu là có, giáo thảo khẳng định là Ngụy Tuấn Khải.

Cao một thời điểm cùng Ngụy Tuấn Khải thông báo người rất nhiều, nhưng đều bị anh quyết đoán cự tuyệt, thậm chí nói thẳng trước mắt không có thích đối tượng, thông báo người dần dần mà ít đi, các nữ sinh chỉ có chọn âm thầm lặng lẽ mê luyến anh.

Phương Tích Bình chính là cùng anh hoàn toàn tương phản người, chẳng những là lão sư trong mắt học sinh dở, làm người trầm mặc ít lời, nhát gan thẹn thùng, một đầu cập vai tóc ngắn vẫn là chính mình lấy kéo một đao cắt ngang, cuối cùng lại mang lên vừa lớn vừa thô khung mắt kính, chỉnh thể xem ra nhiều vài phần âm trầm, người bình thường căn bản không muốn chủ động phản ứng cô. Cùng cô nói chuyện qua đồng học đầu ngón tay đều có thể đếm ra tới, là cái triệt triệt để để người bình thường.

Sẽ thích Ngụy Tuấn Khải vẫn là bởi vì một lần khi Ngụy Tuấn Khải đi qua bên cạnh chỗ ngồi của cô đυ.ng rớt bình nước trên bàn. Loại chuyện này cũng không phải chưa từng xảy ra, thông thường những người đó chỉ biết liếc nhìn cô một cái, thuận miệng nói câu xin lỗi liền xoay người rời đi, cho nên Phương Tích Bình tập mãi thành thói quen liền đầu cũng chưa nâng liền chuẩn bị cong lưng chính mình nhặt, lại phát hiện trước mắt chân cũng không có rời đi, một bàn tay thậm chí so cô còn nhanh hơn cầm lấy bình nước phóng tới chính mình trên bàn.

“Xin lỗi a!”

Ngay lúc đó Ngụy Tuấn Khải đối với cô nhe răng cười, tươi cười giống như đối những người khác giống nhau như đúc thoải mái, Phương Tích Bình tức khắc liền có loại trái tim bị bắn một mũi tên ảo giác, từ đây bắt đầu con đường yêu thầm.

Phương Tích Bình là có tự mình hiểu lấy, giống cô người như vậy đừng nói cùng Ngụy Tuấn Khải nói chuyện, chính là chuyện yêu thầm anh nếu như bị tuôn ra tới, chỉ sợ còn sẽ bị trong lớp nữ sinh mỉa mai bắt nạt cũng nói không chừng.

Đương nhiên có khả năng không giống cô nghĩ đến như vậy khoa trương, nhưng có va chạm là không thể tránh được, bởi vậy cô luôn là rất cẩn thận trộm liếc anh, liếc mắt một cái liền không dám nhiều xem, kia cẩn thận trình độ, hơn nữa bình thường căn bản sẽ không có người chú ý tới cô, cho nên thật đúng là không ai phát hiện chuyện cô yêu thầm Ngụy Tuấn Khải.

Hiện giờ có thời gian tạm dừng năng lực, cô cuối cùng có thể lớn mật nhiều xem anh vài lần.

Vừa mới bắt đầu còn có chút thật cẩn thận, nhưng theo thời gian tạm dừng càng lâu, Phương Tích Bình tầm mắt đặt ở Ngụy Tuấn Khải trên người thời gian liền càng dài, đến mặt sau đều nhịn không được nhìn ngây ngốc, lúc này mới kinh giác thời gian tạm dừng thời gian tựa hồ là có điểm lâu.

“Thời gian này nên sẽ không liền vẫn luôn tạm dừng đi?” Phương Tích Bình không biết nên cao hứng vẫn là lo lắng, ngữ khí nhất thời có chút phức tạp khó phân biệt.

Cô hôm nay xem Ngụy Tuấn Khải thời gian đã tương đương với toàn bộ học kỳ, liền tính thời gian chỉ có thể tạm dừng lúc này đây, đại khái cũng không có gì phải hối hận.

Như vậy nghĩ, Phương Tích Bình liền bắt đầu tự hỏi muốn như thế nào làm thời gian khôi phục nguyên trạng, tuy rằng cô người này ở mặt học tập xác thật là hơi ngốc, nhưng tiểu thuyết, truyện tranh nhìn nhiều như vậy, nhiều ít cũng đã hiểu điểm kịch bản.

Có khả năng nhất nguyên nhân là bởi vì chính mình muốn làm thời gian tạm dừng, như vậy có phải hay không chỉ cần ở trong lòng nghĩ thời gian tiếp tục là có thể khôi phục đâu?

Quả nhiên, giây tiếp theo liền nghe được tiếng lão sư đột ngột giảng bài vang lên, thời gian lại bắt đầu trôi đi.

Cứ việc trong lòng đột nhiên có loại tiếc nuối cảm giác, nhưng Phương Tích Bình nghĩ ít nhất cô đã nhìn Ngụy Tuấn Khải thật lâu thật lâu.